Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Em hãy viết bài văn biểu cảm về 1 người thân mà em yêu quý (về mẹ)
Bài làm
"Hi sinh tuổi xuân
Mẹ vẫn giữ gìn
Cho em khôn lớn
Ốm đau, bệnh tật
Mẹ vẫn kề bên"
Mỗi khi đọc những vần thơ trên em lại nhớ ngay đến người mẹ dịu hiền của mình. Mẹ chính là người đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, dạy bảo, nuôi dưỡng ta nên người. Mẹ - là tiếng nói vô cùng thiêng liêng mà mỗi người con luôn gọi lên bằng tất cả sự trân trọng của mình. Và em cũng vậy, mẹ là người mà em yêu thương nhất trong cuộc đời này.
Năm nay mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi, mẹ ngày càng già đi theo năm tháng. Dáng người mẹ không con mảnh mai thon thả như thời con gái nữa, có một số chỗ trên người mẹ em còn nhìn thấy những vết rạn do mang thai ba chị em em. Mỗi lần nhìn những vết rạn đó em thương mẹ nhiều lắm, thương vì những vất vả mà mẹ phải chịu đựng để đến với cuộc đời này. Đôi mắt mẹ màu đen láy, trên mắt cũng đang xuất hiện một số nếp nhăn như là sự đánh dấu của thời gian để lại, nhưng đôi mắt ấy như biết cười mỗi khi em làm gì mà mẹ vui lòng. Trên khuôn mặt mẹ của em, có lẽ đẹp nhất chính là nụ cười. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp. Nụ cười rạng ấy có thể gây thiện cảm cho bất cứ tiếp xúc với mẹ dù là lần đầu tiên cũng cảm thấy ấn tượng. Và khi em gặp khó khăn hay vấp gã trong cuộc sống nhờ có nụ cười ấy mà em như vui lên bao phần. Mái tóc mẹ dài ngang lưng, luôn được cặp thật gọn gàng, nhưng nó cũng đã điểm một vài sợi bạc. Đôi bàn tay mẹ rám nắng, chai sạn vì công việc đồng áng vất vả. Mỗi lần nhìn đôi bàn tay đấy, em càng thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Nhưng với em đôi bàn tay đấy luôn đẹp nhất vì đó là đôi bàn tay đã nuôi dưỡng, chăm lo cho em từng li từng tí, đôi bàn tay dắt em đi tới trường khi em bé, đôi bàn tay nấu những bữa cơm thật ngon, đôi bàn tay chăm lo, vun vén cho gia đình. Hằng ngày, mẹ ăn mặc rất giản dị. Nhưng khi đi đâu chơi, hay có việc gì quan trọng mẹ em cũng mặc những chiếc váy trông rất lịch sự và đẹp.
Mẹ em luôn quan tâm đến những người xung quanh, thấy họ có khó khăn thì mẹ luôn sẵn sàng giúp đỡ. Cũng vì hiền lành, thân thiện nên mẹ em được rất nhiều người yêu quý. Đối với gia đình mẹ em dành một sự yêu thương đặc biệt, luôn chăm lo, vun vén để gia đình của mình ngày càng hạnh phúc. Mỗi buổi sáng, khi ông mặt trời còn chưa thức dậy thì mẹ em đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, dọn dẹp xong xuôi thì mẹ mới yên tâm để đi làm được. Buổi tối, khi về nhà, mẹ không được nghỉ ngơi mà lại giặt giũ quần áo cho cả nhà. Dù bận đến thế nhưng mẹ vẫn dành thời gian ra để hướng dẫn em làm những bài toán em chưa tìm ra đáp số, hay những bài văn khó. Hôm nào cũng vậy, cứ đến tận khuya mẹ mới lên giường để đi ngủ. Nhìn đôi mắt mệt mỏi và những quầng thâm nơi mắt mẹ, em hiểu được mẹ vất vả như thế nào. Mẹ như một cô Tâm dịu hiền mà ông trời ban xuống cho bố con chúng em vậy. Mẹ luôn quên đi bản thân mình mà ưu tiên số một chính là gia đình. Mỗi lần đi chợ cùng mẹ, mẹ lại chọn những bộ quần áo đẹp nhất cho bố con em. Em có hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Sao mẹ không mua cho mẹ nữa?” thì mẹ chỉ nhẹ nhàng đáp: “Quần áo của mẹ vẫn đẹp và mặc được mà con.” Em biết mẹ đang nói dối, mẹ làm như vậy chỉ để bố con em có quần áo đẹp bằng mọi người thôi.
Có lần em bị ốm nặng. Mẹ mất ăn mất ngủ, thức nguyên đêm để canh chừng em. Nhìn em nằm sốt li bì trên giường ánh mắt mẹ tràn đầy sự lo lắng. Chốc chốc mẹ lại sờ lên trán em xem đã hạ sốt chưa. Đôi bàn tay mẹ đã nắm chặt tay em mà ân cần chăm sóc. Sáng hôm sau, mẹ lại dậy nấu một nồi cháo thật ngon, đút từng miếng một cho em ăn rồi cho em uống thuốc để nhanh chóng khỏi bệnh. Nhìn những hành động đó của mẹ, em cảm nhận được tình thương bao la, rộng lớn của mẹ và nó đã làm cho cơn sốt của em giảm đi phần nào.
Em nhớ như in khi em được điểm kém môn Văn. Về nhà, em rất buồn và ngày hôm ấy, em đã không ăn cơm mà chỉ ngồi khóc. Đến tối mẹ đi làm về, thấy em như vậy mẹ vào hỏi thăm rồi vuốt tóc em và nói: “Thôi, con nín đi nào, lần sau con cố gắng ôn tập và làm bài cho thật tốt là con sẽ được điểm cao mà. Ai cũng sẽ có lúc điểm cao, lúc điểm thấp chứ. Điều đó là bình thường mà con, con không cần cảm thấy xấu hổ. Chỉ cần con luôn cố gắng hết sức mình là được. Con hiểu ý mẹ không? Không được buồn nhiều nha con gái yêu của mẹ. Cười lên nào!” Nghe những lời động viên của mẹ em thấy xúc động biết bao nhiêu và dặn lòng mình sẽ phải cố gắng học tập thật tốt để mẹ vui lòng.
Mẹ dành cả cuộc đời của mình để yêu thương và chăm lo với điều kiện cho con cái và gia đình mà không mong được đền đáp gì. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, vĩ đại nhất mà em đã từng gặp. Có lẽ, đi hết cuộc đời này không ai có thể bằng mẹ của em- một người sẵn sàng che chở, lo lắng cho em bất cứ lúc nào. Có lần, em từng hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Sao mẹ lại có thể hi sinh bản thân mình cho chúng con và gia đình mình nhiều vậy?” Mẹ xoa đầu em cười và nói rằng: “Khi nào con làm mẹ con sẽ hiểu thôi mà. Chỉ cần nhìn các con và gia đình mình hạnh phúc là mẹ vui rồi.” Nghe mẹ nói vậy, thì em chợt nghĩ rằng dù sau này khi mẹ không còn trẻ nữa, đôi mắt có thể mờ đi, đôi bàn tay run run nhưng tình cảm mẹ dành cho gia đình và con cái thì vẫn sẽ vẹn nguyên như bây giờ. Nhìn cách mẹ đối xử với mọi người xung quanh và chăm sóc gia đình em thấy khâm phục mẹ thật nhiều. Mẹ luôn là một tấm gương sáng để em noi theo. Mẹ còn như một người chị, người bạn mà em có thể chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, khi có chuyện gì buồn người mà em tìm đến đầu tiên chính là mẹ của mình. Những lúc như vậy, mẹ ngồi nghe em tâm sự và nắm chặt đôi bàn tay em. Ánh mắt trìu mến, nụ cười và những cái gật đầu của mẹ đã khiến em cảm thấy được an ủi rất nhiều. Những lời khuyên bổ ích của mẹ đã cho em thêm nhiều động lực để phần đầu làm mọi thứ được tốt hơn.
Thật vui và may mắn cho em vì được làm con của mẹ, được mẹ yêu thương và chở che. Cảm ơn mẹ đã sinh con ra trên cuộc đời này và cho con được hưởng trọn vẹn tình yêu thương bao la và dạt dào. Tình thương của mẹ dành cho em thật đúng như câu nói: “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”. Con hứa sẽ vâng lời, chăm ngoan học giỏi để mẹ luôn tự hào về con. Mẹ ơi, con muốn nói: “Con yêu mẹ nhiều lắm! Mẹ hãy luôn ở bên con để chắp cánh cho ước mơ
của con bay thật cao, thật xa mẹ nhé!”
#linh1
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Mẹ của em là giáo viên dạy môn Giáo dục công dân ở trường cấp 3. Lúc nào em cũng yêu quý và tự hào của mình.
Năm nay mẹ đã 38 tuổi rồi, và gắn bó với nghề dạy học từ lúc mới ra trường cho đến nay. Ngoài dạy học, mẹ còn bán hàng tạp hóa - cửa hàng của bà ngoại để lại cho. Lúc nào mẹ cũng tất bật mọi việc nhưng chẳng bao giờ than thở cả. Khi đi dạy, mẹ sẽ búi tóc ra phía sau, để lộ khuôn mặt tròn phúc hậu. Mẹ đeo chiếc kính gọng đen, rồi đánh một chút son, thế là tươm tất. Mỗi lần đi dạy mẹ sẽ mặc áo dài thật đẹp. Mẹ luôn trân trọng mỗi phút giây đứng trên bục giảng của mình. Vì là giáo viên môn phụ, nên mẹ không thường có học sinh đến nhà chơi. Vào ngày 20-11, mẹ thường chỉ nhận được vài bó hoa tươi từ các ban phụ huynh lớp học. Dù vậy, mẹ vẫn luôn chuẩn bị quà bánh vào ngày này để sẵn sàng đón học sinh đến chơi.
Lúc nào, em cũng tự hào giới thiệu với mọi người về mẹ của mình. Tuy mẹ chẳng phải là giáo viên dạy môn chính hay một chủ cửa hàng lớn. Nhưng mẹ chính là mẹ, là người phụ nữ mà em yêu mến, kính trọng nhất trên đời này.
∘Quocanh230
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
CÂU HỎI MỚI NHẤT
Hãy phân tích giúp tôi bài thơ trên
Chúng ta đã được phổ biến kiến thức là Quốc mẫu Âu Cơ là nàng tiên giáng trần ( bay từ trên trời xuống đất ) cơ ạ. Theo kiến thức này thì dòng dõi cháu Tiên của chúng ta là chúng ta thuộc hàng con ...
Chúng ta đã được phổ biến kiến thức là Quốc mẫu Âu Cơ là nàng tiên giáng trần ( bay từ trên trời xuống đất ) cơ ạ. Theo kiến thức này thì dòng dõi cháu Tiên của chúng ta là chúng ta thuộc hàng con ...
Giải giúp toii với câu này em khó hiểu quá trời luôn ý ạ giúp êm
3
642
1
nhanh v aah ;))
493
2821
616
bài mẫu có sẵn ạ
3
642
1
tớ k lấy bài mẫu ạ
493
2821
616
k ý t là bài mẫu t viết từ trước r chứ k phải bài trên mạng xuống ạ
3
642
1
ocie ạ