

Viết bài văn phân tích đoạn trích sau:
ÔNG NỘI VÀ ÔNG NGOẠI
(Lược một đoạn: Minh sống với bố mẹ và ông nội ở Hà Nội. Minh rất gần gũi và yêu ông nội, không hề biết gì về ông ngoại vì ông ngoại đi từ ngày mẹ Minh còn rất bé. Ông vào Nam làm ăn, rồi đấtnước chia cắt, ông ngoại không về nữa.Bao nhiêu năm bặt tin,mãi tới khi Sài Gòn giải phóng, có người từ Nam ra, cầm thư của ông ngoại đến cho mẹ, mẹ mới biết là ông còn ở Sài Gòn. Hai mẹ con Minh sửa soạn lên đường vào Sài Gòn gặp ông ngoại. Vào đến nơi, Minh thấy ông ngoại đã già yếu và sống rất nghèo khổ. Ông rất yêu thương Minh nhưng Minh vẫn thấy xa cách với ông).
Lại nói đến cái món đồ chơi của ông ngoại cho nữa chứ! Đó là cái xe gíp bằng sắt, có hai súng máy lắp đá lửa ở trên xe, khi vặn khóa rồi thả cho xe chạy, thì hai khẩu súng bắn ra những tia lửa nhỏ xíu. Minh cũng thích chiếc xe này đấy, nhưng giả thử nó mới thì thích hơn nhiều. Đằng này xe lại cũ quá rồi, lắm chỗ đã bong lớp mạ trắng và bắt đầu gỉ.
- Sao ông bảo yêu con mà lại cho con một cái xe cũ như thế nhỉ?
Có lần Minh hỏi mẹ như vậy với một giọng trách móc ông ngoại.
- Này, con đừng có nói thế, ông không yêu con sao ông toàn nhường thịt, cá cho con ăn thôi.
- Ông chả bảo với mẹ là ông thích ăn cà. Với lại ông bảo ông thích ăn đầu cá vì bao nhiêu mắm muối nó ngấm cả vào đó là gì.
- Con chả hiểu gì về ông cả.
(Lược một đoạn: Thấy mẹ mắng và mắt mẹ đỏ hoe, Minh dần hiểu và không dám gây chuyện nữa)
Ban đêm ông bảo Minh nằm với ông cho vui. Giường ông rộng, nhưng miếng đệm mút lại hẹp và mỏng chỉ trải vừa một người nằm. Ông gối một bọc quần áo rách. Chăn màn ông vàng khè và hôi hám. Ông để Minh nằm lên miếng đệm, còn ông nằm ra ngoài chiếu, sát trong tường.
- Sao ông không nằm đệm? - Minh rụt rè hỏi.
- À, vì ông thích nằm chiếu cho mát. Khí hậu trong này nóng bức lắm. Cháu ngủ đi. Ông nói vậy rồi hai ông cháu im lặng. Hình như ông cũng không ngủ được…
Đã sắp hết một tháng kể từ ngày mẹ con Minh vào thăm ông ngoại. Mẹ bảo sắp hết phép, phải về, Minh cũng thấy nhơ nhớ ông ngoại.
Ông ngoại tiễn mẹ con Minh ra bến xe, trước khi mẹ con Minh lên xe, ông rút cái bút máy trong túi áo ra đưa cho Minh và nói:
- Ông chỉ còn cái bút này quý nhất ông cho cháu, cháu giữ lấy để viết thư cho ông. Ông già rồi, chả biết chết lúc nào, dùng cái bút này nó phí đi!
Đó là cái bút Pi-lôt nắp mạ vàng, bút đã cũ lắm rồi, màu nắp đã bạc và sây sát cả.
- Cái xe giép ông cho cháu ấy, ông cũng đã để dành từ lâu rồi, từ khi nghe tin mẹ cháu đẻ con trai, ông đã mua cái xe ấy, nhưng chả biết nhờ ai gửi cho cháu được, ông vẫn để chờ cháu đấy.
Bây giờ Minh mới hiểu ra là tại sao cái xe giép ấy nó lại cũ. Minh còn hiểu thêm là ông rất nghèo. Trước kia ông làm người giữ sách ở thư viện Sài Gòn, nhưng rồi sau ông bị ho lao, ba năm trời nằm trong bệnh viện làm phúc, chả có ai chăm sóc. Bây giờ ông già yếu quá rồi, chỉ quanh quẩn bán dần đồ đạc trong nhà để sống tạm. Ông sống có một mình, bà trẻ của ông đã bỏ khi ông ốm đau…
Khi xe sắp chạy, cả mẹ và ông đều rân rấn nước mắt. Mẹ bảo:
- Thôi ông về, trời sắp mưa rồi kìa. Sang năm con lại cho cháu vào thăm ông. Nhưng ông ngoại vẫn đứng đó. Xe bắt đầu chuyển bánh, trời đổ cơn mưa.
Minh thấy ông giương cái ô đen. Ông đứng lẫn giữa bao nhiêu người và xe cộ. Xe chạy xa dần, rồi quặt vào một góc phố. Minh chỉ còn thấy chiếc ô đen giơ lên cao rồi khuất hẳn. Minh quay sang nhìn mẹ. Mẹ im lặng, nước mắt giàn dụa. Minh cũng nghẹn ngào muốn khóc. Thương ông ngoại quá đi mất! Bây giờ ông lại về một mình với căn phòng hẹp, với chăn màn cũ, vá. Minh thấy thương cả cái ô đen vừa khuất sau góc phố.
- Mẹ ơi, thế bây giờ ai nuôi ông?
- Bác con, bác con sắp chuyển công tác vào trong này để nuôi ông ngoại.
- Bao giờ con lớn con cũng nuôi ông ngoại. - Minh nói đến đấy rồi rúc đầu vào lòng mẹ khóc thút thít.
(Những truyện hay viết cho thiếu nhi, Xuân Quỳnh, NXB Kim Đồng, 2023, tr.35-45)
Chú thích:
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong kho tàng truyện viết cho thiếu nhi, Xuân Quỳnh đã để lại nhiều tác phẩm giản dị mà chan chứa tình người. Ông nội và ông ngoại là một truyện ngắn tiêu biểu, không chỉ khắc họa hình ảnh gần gũi của tuổi thơ mà còn gợi ra bài học sâu sắc về tình cảm gia đình.
Đoạn trích kể lại những ngày Minh cùng mẹ vào thăm ông ngoại ở Sài Gòn đã để lại trong lòng người đọc nhiều xúc động, bởi từ sự hồn nhiên của trẻ thơ đến những hy sinh lặng lẽ của người già đều được tái hiện chân thực và cảm động. Ở phần đầu đoạn trích, chiếc xe giép cũ mà ông ngoại tặng Minh là chi tiết giàu ý nghĩa. Ban đầu, Minh ngây thơ trách ông vì sao lại cho mình đồ chơi cũ, chưa hiểu rằng đó là món quà ông đã nâng niu từ ngày nghe tin cháu trai ra đời. Chính sự hồn nhiên ấy làm hiện lên tâm hồn trẻ con thật trong sáng, nhưng cũng từ đó giúp người đọc cảm nhận sâu hơn tình yêu thương âm thầm mà ông ngoại dành cho cháu.
Khi được mẹ nhắc nhở, khi chứng kiến những giọt nước mắt của mẹ, Minh dần trưởng thành trong nhận thức: em hiểu ông nhường hết những gì ngon cho mình không phải vì “ông thích ăn cà”, mà vì ông thương cháu vô hạn. Hình ảnh ông ngoại hiện lên qua những chi tiết đầy chân thực: căn phòng chật hẹp, chăn màn cũ vá, giường chiếu tồi tàn. Ông vốn từng có công việc nơi thư viện, rồi lâm bệnh, sống trong cảnh nghèo khổ cô đơn. Thế nhưng, trong cảnh đời khắc nghiệt ấy, tình thương dành cho con cháu chưa bao giờ vơi cạn. Ông nhường đệm cho cháu, nằm tạm ngoài chiếu; ông chắt chiu những món quà, giữ lại chiếc bút quý giá nhất để trao cho Minh như một kỷ vật. Những chi tiết nhỏ bé ấy khiến hình ảnh người ông nghèo mà giàu tình thương trở nên vô cùng xúc động.
Đoạn kết là cảnh chia tay đầy nước mắt. Chiếc ô đen ông ngoại giương lên giữa cơn mưa đã trở thành biểu tượng cho sự cô đơn, già nua và yếu đuối, nhưng cũng chứa chan tình thương cháu. Khi xe rời bến, Minh thấy thương ông vô hạn, cảm nhận được nỗi buồn và tình yêu gia đình sâu nặng. Lời hứa “Bao giờ con lớn con cũng nuôi ông ngoại” là dấu hiệu của sự trưởng thành trong tâm hồn cậu bé: từ chỗ ngây thơ, vô tâm, Minh đã biết rung động, biết yêu thương và khao khát được gánh vác trách nhiệm với người thân.
Qua đoạn trích, Xuân Quỳnh đã thể hiện một cách dung dị mà sâu sắc tình cảm gia đình thiêng liêng, bền chặt. Tình yêu của ông ngoại dành cho cháu, sự day dứt của người mẹ, cùng sự chuyển biến trong tâm hồn Minh đã góp phần làm nên giá trị nhân văn ấm áp cho tác phẩm. Đọc truyện, ta càng thấm thía rằng: gia đình chính là cội nguồn nuôi dưỡng tâm hồn, nơi mỗi con người tìm thấy chỗ dựa yêu thương và học cách sống nhân hậu.
-----------------------------------------
mình gửi lại nhé!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin
9
243
7
bài văn mà đâu phải đoạn văn đâu b
51
303
27
Bạn vào nhóm rồi cố gắng cày điểm nhé nếu ko cày hoặc cố ý off dài thì tự ra khỏi nhóm nhé nhóm mik cần chất lượng chứ ko pk đông ng ạ
3176
18547
1718
hủy set nhé bạn
51
303
27
??
3176
18547
1718
mình nói bạn 240613
51
303
27
ak
51
303
27
có slot nhóm ko cho vào vs
51
303
27
tìm quả nhóm nào chất chất để ở