Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Trong những trang văn viết về chiến tranh và hậu chiến của văn học Việt Nam, đôi khi không cần đến những trận đánh dữ dội hay những hy sinh bi tráng, chỉ bằng những câu chuyện rất đời thường, rất giản dị, cũng đủ để chạm đến trái tim người đọc. Truyện ngắn "Đôi mắt" của Lê Đình Bích là một tác phẩm như thế. Qua câu chuyện về cuộc hội ngộ cảm động của những người lính năm xưa, đặc biệt là hình ảnh nhân vật Hai Sáng, tác giả đã ca ngợi vẻ đẹp của tình đồng chí, đồng đội và thấm đẫm nỗi xót xa trước những mất mát không thể bù đắp do chiến tranh gây ra.
"Đôi mắt" mở đầu bằng hình ảnh ba người lính trên chuyến tàu, cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm về anh Hai Sáng - người đồng đội cũ từng là "đôi mắt" dẫn đường cho cả đơn vị. Khi xưa, giữa những người lính Nam Bộ chất phác, ít học, Hai Sáng là người duy nhất biết đọc, biết viết. Đôi mắt sáng của anh không chỉ nhìn thấy những con chữ, mà còn nhìn thấu những tâm tư, những nỗi niềm riêng của đồng đội. Chính vì vậy, anh trở thành chỗ dựa tinh thần, là người bạn thân thiết của tất cả mọi người. Những kỷ niệm hóm hỉnh, nghịch ngợm như "thọc lét" hay "cõng anh" để được nghe đọc thư khiến tình đồng đội trong chiến tranh hiện lên vừa hài hước vừa vô cùng ấm áp, chân thành.
Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng tròn vẹn ước mơ. Khi chiến tranh kết thúc, khi những người lính tưởng như đã có thể hưởng trọn vẹn ánh sáng của hòa bình, thì bất hạnh lại ập đến. Trong một lần lao động, Hai Sáng giẫm phải mìn còn sót lại và mất đi đôi mắt. Cuộc hội ngộ giữa anh và đồng đội cũ trong truyện ngắn là một cảnh tượng lay động lòng người: ba người lính òa khóc như những đứa trẻ, còn Hai Sáng nay là Hai Mù vẫn cười hồn hậu, vẫn giữ sự chất phác, lạc quan năm nào. Câu nói của anh: "Chiến tranh thì sáng, mà hòa bình lại tối" chứa đựng nỗi chua chát cay đắng, đồng thời cũng là một lời tố cáo sâu sắc về những hậu quả tàn khốc mà chiến tranh để lại, ngay cả khi bom đạn đã ngừng rơi.
Hình ảnh "đôi mắt" trong truyện có ý nghĩa biểu tượng rất sâu sắc. Đôi mắt sáng của Hai Sáng khi xưa đại diện cho tri thức, cho niềm tin và hy vọng giữa chiến trường khốc liệt. Còn đôi mắt mù lòa sau này lại là bằng chứng nhức nhối của những mất mát, những tổn thương mà thời gian không thể xóa nhòa. Thế nhưng, điều kỳ diệu là trong đôi mắt mù ấy vẫn ánh lên thứ ánh sáng vô hình: ánh sáng của tình yêu thương, của lòng trung thành với đồng đội, của niềm tin vào cuộc đời. Dù thân thể tàn tật, nhưng tâm hồn anh Hai Sáng vẫn ngời sáng vẻ đẹp của sự kiên cường và nhân hậu.
Không chỉ dựng lên hình ảnh đẹp về nhân vật Hai Sáng, truyện ngắn còn làm nổi bật tình đồng chí, đồng đội thiêng liêng, bất diệt. Cuộc hành trình tìm bạn, những cái ôm nghẹn ngào, những giọt nước mắt rơi xuống đều là những minh chứng sống động cho mối quan hệ gắn bó keo sơn mà chiến tranh đã tôi luyện. Qua từng chi tiết nhỏ, tác phẩm nhắc nhở chúng ta rằng tình người, tình bạn, tình đồng chí chính là thứ đã nâng đỡ con người Việt Nam đi qua những năm tháng bom đạn khốc liệt.
"Đôi mắt" khép lại bằng một nốt nhạc buồn: nỗi day dứt khi không kịp viết thư cho người vợ lính của đồng đội đã khuất. Nhưng chính những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt mù của Hai Sáng lại khiến người đọc tin rằng: cho dù chiến tranh đã cướp đi ánh sáng của đôi mắt thể xác, thì ánh sáng của tình yêu thương, của nhân phẩm và lòng trung thành vẫn còn mãi mãi trong trái tim những người lính.
Như một khúc nhạc trầm vang lên giữa cuộc sống ồn ào, "Đôi mắt" của Lê Đình Bích giúp ta lắng lại, suy ngẫm về những mất mát âm thầm mà chiến tranh để lại và trân trọng hơn giá trị của hòa bình hôm nay. Qua ánh sáng kỳ diệu phát ra từ đôi mắt mù lòa ấy, ta càng thêm yêu quý những con người giản dị mà vĩ đại - những người đã hy sinh tuổi trẻ, sức khỏe và hạnh phúc cá nhân để đổi lấy sự bình yên cho đất nước. Và có lẽ, chỉ cần giữ cho mình một đôi mắt sáng tâm hồn, biết yêu thương, sẻ chia và trân trọng, chúng ta đã không phụ lòng những con người như Hai Sáng - những con người từng thắp lửa cho ngày mai.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin