viết bài văn trình bày cảm xúc đối với sự việc để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong cuộc đời mỗi người, có những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường nhưng lại để lại những ấn tượng sâu sắc, thay đổi cách ta nhìn nhận cuộc sống. Với tôi, chuyến đi từ thiện đến một bản làng nghèo vùng cao chính là kỷ niệm khó quên nhất, không chỉ vì những trải nghiệm chân thực mà còn bởi những cảm xúc sâu lắng tôi đã trải qua và những bài học quý giá tôi học được.
Hôm ấy, đoàn từ thiện của chúng tôi xuất phát từ sáng sớm, mang theo những phần quà gồm quần áo, sách vở, và nhu yếu phẩm để tặng cho các em nhỏ tại một vùng cao hẻo lánh. Chặng đường hơn 100 km là một thử thách thật sự. Chiếc xe lăn bánh qua những con đường ngoằn ngoèo, bụi đất mịt mù, hai bên là núi đồi chập chùng, thấp thoáng những ngôi nhà sàn cũ kỹ ẩn hiện dưới tán cây rừng. Cảnh vật hoang sơ, nhưng cuộc sống ở đây lại lặng lẽ và khó khăn hơn tôi tưởng.
Khi chúng tôi đến nơi, trước mắt tôi hiện ra một ngôi trường nhỏ bé, xập xệ với mái tôn đã gỉ sét, tường vôi loang lổ. Trong sân trường, lũ trẻ chân đất, áo quần rách vá đang tụm năm tụm ba trò chuyện. Khi thấy đoàn xe chúng tôi, các em ùa ra như đàn chim non, ánh mắt sáng rỡ đầy háo hức. Chúng chào đón chúng tôi bằng những nụ cười trong trẻo, dù gương mặt lấm lem bụi đất và bàn chân gầy gò bị nứt nẻ vì cái lạnh cắt da của vùng núi. Nhìn các em, tôi bỗng cảm thấy xót xa: những đứa trẻ đáng lẽ ra phải được hưởng một tuổi thơ đủ đầy, hồn nhiên, lại đang gồng mình chống chọi với cái nghèo và thiếu thốn.
Trong số đó, có một bé gái tên Mỵ làm tôi ấn tượng nhất. Mỵ khoảng tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, đôi má ửng hồng vì lạnh, nhưng đôi mắt em lại sáng ngời và sâu lắng. Khi tôi đưa cho Mỵ một chiếc áo ấm, em khẽ cúi đầu, lúng túng nhận lấy rồi lí nhí nói: “Cháu cảm ơn cô ạ.” Câu nói đơn giản ấy khiến tim tôi nghẹn lại, và giọt nước mắt nào đó vô tình lăn xuống má tôi. Tôi không thể ngờ rằng một món quà nhỏ bé đến vậy lại mang ý nghĩa lớn lao với em. Tôi hỏi chuyện và được biết rằng Mỵ phải đi bộ hơn 5 km mỗi ngày để đến trường. Có hôm trời mưa, em không có áo mưa, người ướt sũng nhưng vẫn cố gắng đến lớp. Dù cuộc sống thiếu thốn, Mỵ học rất chăm chỉ và ước mơ trở thành cô giáo để dạy chữ cho những em nhỏ trong bản.
Những ngày ở đây giúp tôi cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống. Khi nhìn những đứa trẻ nô đùa trên sân trường, dù cái đói, cái rét luôn rình rập, tôi nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi không đến từ những gì mình sở hữu mà từ cách mình nhìn nhận cuộc sống. Những em nhỏ ấy không có áo ấm để mặc, không có đủ cơm no, nhưng lại có một nguồn năng lượng sống tích cực, một niềm tin mãnh liệt vào tương lai.
Ngày cuối cùng của chuyến đi, khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi bản làng, Mỵ chạy đến ôm chặt tôi, nước mắt rưng rưng. Em nói: “Cô nhớ quay lại nhé! Ở đây chúng cháu chờ.” Lời nói ngây thơ của Mỵ khiến tôi nghẹn ngào, và tôi biết rằng những món quà mình mang đến, dù nhỏ bé, đã để lại một niềm vui trong lòng các em. Nhưng điều mà các em trao lại cho tôi còn lớn lao hơn: đó là bài học về lòng biết ơn, sự sẻ chia, và tinh thần vượt khó.
Trở về nhà, hình ảnh của Mỵ và các bạn nhỏ vẫn luôn hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi bắt đầu trân trọng hơn những gì mình đang có: một mái nhà ấm áp, những bữa cơm no đủ, và cơ hội được học hành trong môi trường đầy đủ tiện nghi. Những điều mà trước đây tôi cho là hiển nhiên, giờ đây tôi nhận ra rằng, với nhiều người, đó là giấc mơ xa xỉ.
Chuyến đi ấy đã thay đổi tôi. Nó giúp tôi hiểu rằng hạnh phúc không chỉ là nhận lại mà còn là sự cho đi. Nó dạy tôi biết nhìn nhận cuộc sống bằng trái tim ấm áp và biết rằng mỗi hành động sẻ chia, dù nhỏ bé, cũng có thể lan tỏa những điều tốt đẹp. Với tôi, đó không chỉ là một kỷ niệm, mà còn là dấu ấn khắc sâu trong tâm hồn, nhắc nhở tôi sống ý nghĩa hơn, trách nhiệm hơn và luôn mang trong mình khát vọng làm đẹp cho đời.
BẠN CÓ THỂ THAY BẰNG CÁI TÊN KHÁC HAY HƠN CŨNG ĐƯỢC Ạ
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin