

Viết bài văn về một trải nghiệm vui đáng nhớ của em ( không sao chép trên mạng )
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Tuổi thơ mỗi người đều có những kỉ niệm trong sáng, hồn nhiên và đáng nhớ. Với em, một trong những trải nghiệm vui và ý nghĩa nhất chính là chuyến đi tham quan Hà Nội – thăm Lăng Bác cùng các bạn và cô giáo hồi năm lớp 3. Đó không chỉ là một chuyến đi chơi, mà còn là hành trình giúp em hiểu thêm về vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.
Hôm ấy, trời tháng ba trong xanh và dịu mát. Từ sáng sớm, sân trường đã rộn ràng tiếng nói cười, ai nấy đều háo hức, áo đồng phục phẳng phiu, trên vai đeo chiếc ba lô nhỏ. Khi xe bắt đầu lăn bánh, em áp mặt vào cửa kính, ngắm những con đường Hà Nội dần hiện ra – những hàng cây, mái nhà, dòng người tấp nập, tất cả đều mới mẻ và đầy cuốn hút. Điểm đến đầu tiên là Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh. Khi xếp hàng vào viếng, em cảm thấy tim mình đập nhanh lạ thường. Không gian bên trong Lăng trang nghiêm và yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ soi sáng gương mặt Bác hiền từ như đang ngủ yên. Em cúi đầu thật lâu, trong lòng dâng lên niềm xúc động khó tả. Rời Lăng, cả đoàn đến thăm nhà sàn của Bác. Ngôi nhà nhỏ đơn sơ nằm giữa vườn cây xanh mát, cạnh đó là ao cá với mặt nước lăn tăn gợn sóng. Cô giáo kể rằng, dù là Chủ tịch nước, nhưng Bác vẫn sống giản dị, thanh đạm, gần gũi với thiên nhiên. Nghe xong, em cảm thấy vô cùng khâm phục. Buổi trưa, chúng em ăn trưa dưới tán cây trong khuôn viên. Tiếng chim hót, tiếng gió thổi hòa cùng tiếng cười nói rộn rã khiến em thấy lòng nhẹ bẫng. Trên đường về, ai nấy đều nói cười, nhưng dường như trong tim mỗi người đều có một cảm xúc lặng lẽ – đó là niềm tự hào và lòng biết ơn đối với Bác Hồ kính yêu.
Chuyến đi hôm ấy tuy đã lâu, nhưng mỗi khi nhớ lại, em vẫn thấy bồi hồi. Em hiểu rằng, yêu Tổ quốc không chỉ là lời nói, mà còn là biết noi gương Bác – sống giản dị, chăm chỉ, và luôn nghĩ cho mọi người. Đó là kỉ niệm đẹp, là bài học quý giá em sẽ mang theo suốt đời.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Mỗi chuyến đi đều mang lại cho em những kỷ niệm riêng, nhưng chuyến đi khiến em nhớ mãi chính là chuyến đi thiện nguyện cùng các bạn trong lớp đến một ngôi trường vùng cao ở tỉnh Hòa Bình.
Hôm ấy là một buổi sáng mùa hè trong xanh. Từ sớm, ai cũng háo hức chuẩn bị quần áo, sách vở, bánh kẹo và đồ dùng học tập để mang đi. Trên chuyến xe, chúng em trò chuyện vui vẻ, cười nói rộn ràng. Con đường dẫn lên bản quanh co, có những đoạn dốc cao và nhiều ổ gà, khiến xe đi rất chậm. Tuy vậy, không ai than vãn, tất cả đều mong sớm đến nơi để gặp các em nhỏ.
Khi xe vừa dừng lại, lũ trẻ trong bản ùa ra đón chúng em. Những khuôn mặt rám nắng, đôi mắt sáng long lanh và nụ cười hồn nhiên khiến em cảm thấy vô cùng xúc động. Chúng em bắt đầu trao quà, sách vở và cùng các em chơi nhiều trò chơi vui nhộn. Tiếng cười vang khắp sân trường. Dù trời nắng gắt, nhưng ai cũng cảm thấy thật hạnh phúc khi thấy niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt của các em nhỏ.
Buổi trưa hôm ấy, mọi người cùng nhau ăn cơm lam, nướng ngô và hát vang quanh bếp lửa. Không khí thật ấm áp và thân tình. Một bé gái nhỏ tên là Mỷ nắm tay em, khẽ nói: “Chị nhớ quay lại chơi với em nhé!” – câu nói giản dị ấy khiến trái tim em bỗng thấy ấm áp và xúc động.
Khi rời đi, em cứ ngoái nhìn ngôi trường nhỏ nằm nép bên sườn núi. Chuyến đi ấy tuy ngắn nhưng đã để lại trong em một bài học lớn: hạnh phúc không chỉ là nhận về, mà còn là khi ta biết chia sẻ và mang niềm vui đến cho người khác. Từ đó, em càng thêm yêu cuộc sống và luôn muốn tham gia nhiều hoạt động ý nghĩa hơn nữa
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin

0
351
0
Bài văn này bạn tự làm hay chép ở trên mạng ? Chép là cô phạt đó
348
9168
454
tự làm mom ơi, này là trải nghiệm thật của t năm t học Tiểu học mà