Viết bài văn 3 trang kể lại buổi quyên góp ủng hộ đồng bào lũ lụt của em
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Tuần trước, trường em tổ chức một buổi quyên góp để ủng hộ đồng bào miền Trung bị ảnh hưởng nặng nề bởi trận lũ lụt. Ngay từ sáng sớm, sân trường đã rộn ràng hơn hẳn ngày thường. Những lá cờ đỏ bay phấp phới trong gió, trên loa phát thanh vang lên những bản nhạc về tình người, về sự sẻ chia khiến ai cũng thấy xúc động và háo hức.
Sau giờ chào cờ, cô Hiền là tổng phụ trách Đội cô bước lên bục phát biểu. Giọng cô trầm ấm vang lên giữa sân trường:
Các em thân mến, trong những ngày qua, đồng bào miền Trung của chúng ta đang phải chống chọi với mưa lũ, nhiều người mất nhà, mất người thân, nhiều em nhỏ không thể đến trường. Hôm nay, nhà trường tổ chức buổi quyên góp với mong muốn gửi đến các bạn nhỏ nơi vùng lũ chút tình cảm ấm áp của chúng ta.”
Nghe cô nói, em cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm xúc khó tả – vừa thương, vừa muốn được làm một điều gì đó thật ý nghĩa. Cô Hiền vừa dứt lời, cả sân trường vang lên những tràng vỗ tay hưởng ứng. Không khí thật trang nghiêm mà cũng thật ấm áp.
Các lớp lần lượt tiến lên bàn quyên góp. Học sinh ai cũng chuẩn bị sẵn một chút quà – có bạn mang theo vài quyển vở mới, có bạn góp áo quần, chăn ấm, có bạn bỏ vào thùng những tờ tiền tiết kiệm nho nhỏ mà mình dành dụm từ lâu. Nhìn các bạn xếp hàng ngay ngắn, tay nâng niu những món quà, em cảm thấy thật tự hào về tình yêu thương và lòng nhân ái của học sinh trường mình.
Khi đến lượt lớp em, cô giáo chủ nhiệm dặn dò nhẹ nhàng:
“Các em ạ, món quà dù nhỏ nhưng nếu được góp bằng cả tấm lòng thì sẽ trở nên vô cùng quý giá.”
Em cẩn thận bỏ vào thùng quyên góp một chiếc phong bì nhỏ. Trong đó là số tiền mà em đã dành dụm mấy tháng qua từ việc giúp mẹ bán hàng ngoài chợ. Em hi vọng số tiền ấy sẽ giúp được một bạn nhỏ nào đó có thêm sách vở hay một chiếc áo ấm trong mùa mưa rét này.
Sau khi quyên góp xong, cô Hiền mời đại diện từng lớp lên phát biểu cảm nghĩ. Bạn Mai lớp 7A nói trong xúc động:
“Em mong rằng những món quà nhỏ bé của chúng em sẽ giúp các bạn vùng lũ bớt đi phần nào khó khăn, sớm được đến trường, được cười vui trở lại.”
Cả sân trường lặng đi trong giây lát rồi vang lên những tràng pháo tay dài – đó không chỉ là sự cổ vũ mà còn là niềm cảm thông, là tình yêu thương lan tỏa giữa mọi người.
Buổi quyên góp kết thúc bằng bài hát “Nối vòng tay lớn”. Hàng trăm cánh tay học sinh nắm chặt lấy nhau, vòng tròn yêu thương cứ thế nối dài trên sân trường rực nắng. Ánh mắt ai cũng ánh lên niềm vui, niềm tự hào vì được góp một phần công sức nhỏ bé cho những người đang gặp khó khăn.
Trên đường về, em vẫn còn nhớ mãi hình ảnh những thùng quà được xếp ngay ngắn, những gương mặt rạng rỡ của thầy cô và bạn bè. Em nhận ra rằng, sống trong cuộc đời này, hạnh phúc không chỉ là được nhận mà còn là được cho đi. Chính những buổi quyên góp như hôm nay giúp em hiểu sâu sắc hơn bài học về lòng nhân ái và tinh thần “lá lành đùm lá rách” – truyền thống quý báu của dân tộc Việt Nam.
Tuần trước, trường em tổ chức một buổi quyên góp để ủng hộ đồng bào miền Trung bị ảnh hưởng nặng nề bởi trận lũ lụt. Ngay từ sáng sớm, sân trường đã rộn ràng hơn hẳn ngày thường. Những lá cờ đỏ bay phấp phới trong gió, trên loa phát thanh vang lên những bản nhạc về tình người, về sự sẻ chia khiến ai cũng thấy xúc động và háo hức.
Sau giờ chào cờ, cô Hiền – tổng phụ trách Đội – bước lên bục phát biểu. Giọng cô trầm ấm vang lên giữa sân trường:
“Các em thân mến, trong những ngày qua, đồng bào miền Trung của chúng ta đang phải chống chọi với mưa lũ, nhiều người mất nhà, mất người thân, nhiều em nhỏ không thể đến trường. Hôm nay, nhà trường tổ chức buổi quyên góp với mong muốn gửi đến các bạn nhỏ nơi vùng lũ chút tình cảm ấm áp của chúng ta.”
Nghe cô nói, em cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm xúc khó tả – vừa thương, vừa muốn được làm một điều gì đó thật ý nghĩa. Cô Hiền vừa dứt lời, cả sân trường vang lên những tràng vỗ tay hưởng ứng. Không khí thật trang nghiêm mà cũng thật ấm áp.
Các lớp lần lượt tiến lên bàn quyên góp. Học sinh ai cũng chuẩn bị sẵn một chút quà – có bạn mang theo vài quyển vở mới, có bạn góp áo quần, chăn ấm, có bạn bỏ vào thùng những tờ tiền tiết kiệm nho nhỏ mà mình dành dụm từ lâu. Nhìn các bạn xếp hàng ngay ngắn, tay nâng niu những món quà, em cảm thấy thật tự hào về tình yêu thương và lòng nhân ái của học sinh trường mình.
Khi đến lượt lớp em, cô giáo chủ nhiệm dặn dò nhẹ nhàng:
“Các em ạ, món quà dù nhỏ nhưng nếu được góp bằng cả tấm lòng thì sẽ trở nên vô cùng quý giá.”
Em cẩn thận bỏ vào thùng quyên góp một chiếc phong bì nhỏ. Trong đó là số tiền mà em đã dành dụm mấy tháng qua từ việc giúp mẹ bán hàng ngoài chợ. Em hi vọng số tiền ấy sẽ giúp được một bạn nhỏ nào đó có thêm sách vở hay một chiếc áo ấm trong mùa mưa rét này.
Sau khi quyên góp xong, cô Hiền mời đại diện từng lớp lên phát biểu cảm nghĩ. Bạn Mai lớp 7A nói trong xúc động:
“Em mong rằng những món quà nhỏ bé của chúng em sẽ giúp các bạn vùng lũ bớt đi phần nào khó khăn, sớm được đến trường, được cười vui trở lại.”
Cả sân trường lặng đi trong giây lát rồi vang lên những tràng pháo tay dài – đó không chỉ là sự cổ vũ mà còn là niềm cảm thông, là tình yêu thương lan tỏa giữa mọi người.
Buổi quyên góp kết thúc bằng bài hát “Nối vòng tay lớn”. Hàng trăm cánh tay học sinh nắm chặt lấy nhau, vòng tròn yêu thương cứ thế nối dài trên sân trường rực nắng. Ánh mắt ai cũng ánh lên niềm vui, niềm tự hào vì được góp một phần công sức nhỏ bé cho những người đang gặp khó khăn.
Trên đường về, em vẫn còn nhớ mãi hình ảnh những thùng quà được xếp ngay ngắn, những gương mặt rạng rỡ của thầy cô và bạn bè. Em nhận ra rằng, sống trong cuộc đời này, hạnh phúc không chỉ là được nhận mà còn là được cho đi. Chính những buổi quyên góp như hôm nay giúp em hiểu sâu sắc hơn bài học về lòng nhân ái và tinh thần “lá lành đùm lá rách” – truyền thống quý báu của dân tộc Việt Nam.
Em thầm hứa với bản thân rằng sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt, sống tốt và biết sẻ chia để mai này có thể giúp đỡ nhiều hơn cho những người gặp khó khăn trong cuộc sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin