

đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ gặp là cơm nếp (viết dài)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Bài thơ "Gặp lá cơm nếp" của nhà thơ Thanh Thảo đã gợi lên những cảm xúc sâu lắng, tha thiết, chan chứa tình yêu quê hương và nỗi nhớ mẹ. Mở đầu bài thơ là khoảng thời gian "đã mấy năm" của một người con xa quê. Khoảng thời gian ấy càng làm rõ thêm, nhấn mạnh thêm nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương luôn thường trực trong lòng tác giả. Trên con đường hành quân, tác giả gặp được lá cây cơm nếp, từ đó mở ra nỗi nhớ quê. Cùng với hình ảnh "khói ngang tầm mắt" trên đường hành quân, nỗi lòng của tác giả với quê hương càng được thể hiện rõ ràng và chân thực. Nhưng có lẽ, nỗi nhớ xâm chiếm tâm trí tác giả nhiều hơn cả là hình ảnh người mẹ già vào mỗi chiều nhặt lá đun bếp để thổi cơm nếp cho con. Có lẽ, chính vì nhớ mẹ nên tác giả mới nhớ mùi cơm nếp chăng? Vậy nên, dù có thưởng thức bao nhiêu món ăn ngon trên đời đi chăng nữa thì hương vị cơm nếp ấy vẫn là hương vị tuyệt vời nhất, là hương vị mà chẳng có món ăn nào có thể thay thế được: "Ôi mùi vị quê hương / Con làm sao quên được". Với Thanh Thảo, tình yêu dành cho mẹ và dành cho đất nước là ngang bằng, đều là lẽ sống của nhà thơ. Và chính vì hiểu điều đó nên cả cây cỏ Trường Sơn cũng thơm mãi. Đọc bài thơ, người đọc cảm thấy lòng mình dịu lại, càng trào dâng nỗi nhớ quê hương. Bài thơ không chỉ là lời nhắn gửi của những người con xa xứ mà còn là tiếng lòng chung của những người con đất Việt $-$ dù đi đâu, ở đâu cũng vẫn hướng lòng mình về với quê hương, với mẹ.
@LP
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bài thơ "Gặp là cơm nếp" của Thanh Thảo như một lời tự sự mộc mạc mà lắng đọng, khơi gợi trong lòng người đọc những cảm xúc sâu sắc về tình mẹ và nỗi nhớ quê hương. Ngay từ những dòng thơ đầu, hình ảnh "xa nhà đã mấy năm / thèm bát xôi mùa gặt" đã lập tức chạm đến nỗi niềm của những người con xa xứ, sự khao khát một món ăn giản dị mà chất chứa cả một trời ký ức. Mùi xôi, tưởng chừng thân thuộc, lại trở nên "lạ lùng" khi "khói bay ngang tầm mắt", như một tín hiệu dẫn dắt tâm hồn người con trở về với bếp lửa quê nhà, nơi có bóng dáng người mẹ tảo tần. Sự băn khoăn "Mẹ ở đâu chiều nay / Nhặt lá về đun bếp / Phải mẹ thổi cơm nếp" không chỉ là câu hỏi mà còn là niềm hy vọng, là hình dung về tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Mùi xôi "thơm suốt đường con" không chỉ là hương vị vật chất mà đã trở thành biểu tượng của sự che chở, dõi theo của mẹ trên mỗi bước đường đời. Đó là mùi của tuổi thơ, của sự bình yên, của những gì thân thương nhất. "Ôi mùi vị quê hương / Con quên làm sao được" là lời khẳng định mạnh mẽ cho tình yêu và nỗi nhớ da diết không thể phai nhạt. Đặc biệt, hình ảnh "Mẹ già và đất nước / Chia đều nỗi nhớ thương" đã nâng tầm cảm xúc lên một tầng cao mới. Nỗi nhớ mẹ hòa quyện với tình yêu đất nước, tạo nên một tình cảm thiêng liêng và lớn lao. Mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là biểu tượng của quê hương, của cội nguồn. Cuối cùng, câu thơ "Cây nhỏ lòng Trường Sơn / Hiểu lòng nên thơm mãi…" là một hình ảnh ẩn dụ đầy chất thơ và triết lý. Dù chỉ là "cây nhỏ" giữa đại ngàn Trường Sơn hùng vĩ, nhưng chính nó lại mang trong mình "mùi thơm" của sự hiểu biết, của sự đồng cảm. Mùi thơm ấy vương vấn, kéo dài, như một lời khẳng định về giá trị của tình yêu thương, của sự gắn bó, dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn bền chặt và lan tỏa. Bài thơ không chỉ là nỗi nhớ mà còn là sự trân trọng những giá trị cội nguồn, là lời nhắc nhở về tình mẫu tử và tình yêu quê hương luôn thường trực trong trái tim mỗi người con.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
