

"Một tác phẩm văn chương đích thực bao giờ cũng ẩn tàng trong nó cái khả năng khơi gợi chất người trong con người và nâng đỡ con người vượt lên chính nó."
Suy nghĩ của anh chị về ý kiến trên, làm sáng tỏ qua truyện ngắn "Người ở bến sông Châu" của Sương Nguyệt Minh.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`color{pink}{#Mocatnia}`
`@` Ý kiến: "Một tác phẩm văn chương đích thực bao giờ cũng ẩn tàng trong nó cái khả năng khơi gợi chất người trong con người và nâng đỡ con người vượt lên chính nó” là một nhận định sâu sắc về giá trị nhân văn của văn học. Văn học chân chính không chỉ phản ánh cuộc sống mà còn đánh thức những rung cảm sâu kín, giúp con người sống đẹp hơn, nhân ái hơn. Truyện ngắn “Người ở bến sông Châu” của Sương Nguyệt Minh là minh chứng tiêu biểu. Nhân vật bà cụ Tính hiện lên với tình mẫu tử cao cả, một lòng chờ đợi đứa con tưởng đã chết suốt mấy chục năm. Khi người con trở về trong hình hài méo mó, bà vẫn dang rộng vòng tay yêu thương, không oán trách. Hành động ấy khiến người đọc rưng rưng, cảm nhận được sự bao dung vô bờ bến của tình mẹ – một biểu hiện thiêng liêng nhất của “chất người”. Tác phẩm khơi dậy trong ta niềm tin vào tình thân, lòng nhân ái, và khả năng thứ tha. Văn chương nhờ đó mà không còn là hư cấu xa rời thực tế, mà trở thành điểm tựa tinh thần giúp con người vượt qua nỗi đau. Chính vì vậy, văn học đích thực luôn mang sứ mệnh đánh thức và nâng đỡ con người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin