

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Nhân dịp kỉ niệm ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7, tôi đã được bố mẹ cho đi thăm Lăng Bác vào một buổi sáng mùa thu trời trong xanh, nắng dịu.Lòng tôi vừa tò mò, vừa xen lẫn một niềm háo hức lạ thường. Khi xe dừng bánh tại Quảng trường Ba Đình, một không gian rộng lớn, trang nghiêm hiện ra trước mắt tôi. Phía xa xa, nổi bật giữa nền trời thu trong xanh là công trình Lăng Bác sừng sững, uy nghi, mang một vẻ đẹp kiến trúc độc đáo mà tôi chưa từng thấy. Càng bước lại gần, không khí càng trở nên trầm mặc, linh thiêng. Dòng người tự động nói chuyện nhỏ nhẹ, bước đi chậm rãi, tạo nên một sự thành kính đến lạ.
Chúng tôi hòa vào dòng người nối đuôi nhau xếp hàng ngay ngắn. Hàng người dài vô tận nhưng không một tiếng ồn ào, không một sự chen lấn. Tôi thấy có những cụ già tóc bạc phơ được con cháu dìu đi, những em bé còn ẵm ngửa được bố mẹ cõng trên vai, và cả những đoàn khách nước ngoài với ánh mắt tò mò nhưng đầy tôn kính. Tất cả đều kiên nhẫn chờ đợi, mang trong mình một sự trang trọng đặc biệt.
Bước vào bên trong Lăng, một cảm giác mát lạnh và hơi lành lạnh bao trùm. Không gian tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim mình đập. Tôi bước đi thật chậm, mắt hướng về phía di hài Bác. Dù đã được nhìn thấy hình ảnh Bác qua sách báo, ti vi rất nhiều lần, nhưng được tận mắt chứng kiến Bác nằm đó, tôi không khỏi xúc động đến nghẹn ngào. Khuôn mặt Bác hiền từ, thanh thản như đang ngủ, toát lên sự bình yên đến lạ. Một cảm giác kính trọng, biết ơn sâu sắc dâng trào trong lòng tôi. Mẹ tôi nắm chặt tay tôi, khiến tôi nhớ đến những giai điệu của bài hát "Bác Hồ tình yêu bao la": "Bác Hồ, người là tình yêu thiết tha nhất trong lòng dân và trong trái tim nhân loại/ Cả cuộc đời, Bác hi sinh cho dân tộc Việt Nam...".
Sau khi rời Lăng, chúng tôi đi bộ vòng quanh khu vực, ghé thăm Phủ Chủ tịch, Ao cá Bác Hồ và Nhà sàn Bác Hồ. Mỗi nơi đều toát lên một vẻ giản dị, gần gũi, đúng như phong cách sống thanh bạch của Bác. Tôi đặc biệt thích khu vườn xanh mát với những cây cổ thụ rợp bóng và chiếc ao cá trong vắt, nơi Bác thường cho cá ăn mỗi ngày.
Chuyến đi thăm Lăng Bác ngày hôm đó không chỉ là một kỷ niệm đơn thuần mà còn là một bài học lịch sử sống động, sâu sắc đối với tôi. Nó giúp tôi hiểu rõ hơn về vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, về những cống hiến và hy sinh thầm lặng của Bác cho đất nước. Cho đến tận bây giờ, mỗi lần có dịp trở lại Hà Nội, tôi vẫn muốn ghé thăm Lăng Bác, để sống lại những cảm xúc trang nghiêm, thiêng liêng ấy và một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với Người. Đó là một trải nghiệm mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Đáp án`+`Giải thích các bước giải:
Hôm ấy, bầu trời Hà Nội trong xanh nhẹ nhàng như cũng muốn lặng im để đón bước chân của bao người con đất Việt về thăm nơi an nghỉ của Bác.Em cùng thầy cô và các bạn xếp hàng dài trước Quảng trường Ba Đình , tim em đập rộn ràng xen lẫn hồi hộp.Càng đến gần lăng, lòng em càng trào dâng một cảm xúc thiêng liêng khó tả, một niềm thành kính không thể gọi thành tên. Ai nấy đều đi thật chậm, thật khẽ như sợ phá vỡ sự tĩnh mịch trầm mặc nơi đây . Từng bước chân đưa em đến gần hơn với hình ảnh của Người mà bấy lâu nay em chỉ được thấy qua sách báo hay màn ảnh nhỏ.
Lăng Bác hiện ra uy nghiêm mà gần gũi, mái đá xám trầm lặng giữa khoảng trời bao la. Khi bước chân vào bên trong, không khí trở nên tĩnh lặng đến mức em chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập. Trước mắt em là Bác Hồ đang yên giấc trong làn ánh sáng dịu hiền . Khuôn mặt Bác hiền từ như đang ngủ, như chỉ đang nghỉ ngơi sau hành trình dài vì dân vì nước. Em bất giác muốn cúi đầu thật sâu để thể hiện lòng biết ơn vô hạn với vị cha già kính yêu. Trong lòng em dâng lên bao cảm xúc lẫn lộn, vừa xúc động, vừa kính phục lại vừa thương nhớ khôn nguôi.
Khoảnh khắc ấy, em thấy mắt mình cay cay, không phải vì buồn mà là vì tự hào. Tự hào được là con cháu của Người, tự hào vì được sống trong hòa bình nhờ máu xương cha ông. Em nhớ lại những bài học về Bác, về lối sống giản dị, về tình yêu thương mà Bác dành cho thiếu nhi,cho đồng bào cả nước. Hình ảnh Bác không còn là câu chuyện trong sách mà là hiện thân sống động ngay trước mắt em. Bác nằm đó, thanh thản, nhưng ánh sáng từ trái tim Người vẫn đang âm thầm soi rọi cho bao thế hệ con cháu tiến bước theo con đường lý tưởng mà Người đã chọn.
Rời khỏi lăng Bác, em vẫn không khỏi bồi hồi. Những hàng tre xanh vươn lên thẳng tắp trong gió như dáng hình dân tộc, như lời nhắn nhủ của Bác hãy sống tử tế, sống có ích.Em cùng các bạn đi dạo quanh Quảng trường Ba Đình, lòng dặn lòng phải chăm ngoan hơn,học tốt hơn để không phụ công ơn của Bác.Em nhìn lên cột cờ lộng gió, nơi lá quốc kỳ đỏ thắm đang tung bay và cảm thấy một niềm tự hào len lỏi trong từng nhịp thở.
Chuyến đi thăm Lăng Bác đã để lại trong em một dấu ấn không thể phai nhòa. Em cảm nhận được sự linh thiêng và thiêng liêng của Tổ quốc, càng yêu hơn đất nước mình, càng muốn góp phần nhỏ bé để giữ gìn những giá trị mà Bác đã dày công vun đắp. Trong tim em, hình ảnh Bác mãi mãi là ánh sáng soi đường cho em sống tốt hơn mỗi ngày.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin