

VÉ XEM XIẾC
(Lược trích: Chị là mẹ đơn thân, có đứa con trai 6 tuổi đang học mầm non, chuẩn bị vào lớp 1. Chị bán bánh mì rong để kiếm sống nên cuộc sống của hai mẹ con rất eo hẹp. Thường ngày, chị chỉ đưa con đến gần cổng trường, lặng lẽ đứng nhìn con vào lớp rồi mới đi bán hàng, chiều đến cũng chỉ đứng ngoài cổng đợi vì chị sợ các bạn nhỏ của con sẽ cười bộ dạng lếch thếch của người bán hàng rong khiến con chị buồn. Hôm đó là ngày con tốt nghiệp, nên chị phá lệ vào tận lớp đón con. Con chị rất vui vì được mẹ đón, còn vui hơn vì cậu được cô giáo thưởng quà và cho một chiếc vé đi xem xiếc. Tối đó chị đã dẫn con đi xem xiếc.)
Hai mẹ con người đàn bà đến sân vận động khi cửa vào đã đông nghẹt người. Thằng bé nhảy chân sáo bên mẹ, thỉnh thoảng nó vượt lên trước, tay giơ cao tấm vé xem xiếc, miệng líu lo:
- Mẹ thấy chưa, đoàn xiếc này là "có nghề" lắm nhá! Người đi xem đông ơi là đông… Không biết bọn thằng Bo, cái Nhím có được đi xem không mẹ nhỉ?
Thằng bé bỗng nhỏ giọng, cầm lấy tay mẹ:
- Vào cổng rồi mẹ nhớ nắm chặt tay con, mẹ nhé! Con sợ mẹ con mình lạc nhau. Cô giáo bảo lạc mẹ là tội nhất…
Người đàn bà nhìn con rưng rưng. Gánh xiếc về quả là ngày hội lớn của bọn trẻ. Ở đấy, người ta bán vô số đồ chơi và quà ăn vặt của trẻ con. Thằng bé kín đáo nhìn những hình thù ngộ nghĩnh trên những quả bóng bay được bơm tròn căng. Nó lè lưỡi liếm môi khi đi qua hàng bỏng ngô chiên mỡ. Chị vờ như không biết. Chị để mặc dòng nước lặng lẽ chuồi trên khoé mắt.
Dòng người mỗi lúc mỗi đông. Thằng bé dẫn chị vào cửa soát vé. Nó cẩn thận đặt tấm vé xem xiếc thẳng thớm vào tay chị rồi nhanh chân chạy lên trước ngay sát cổng vào, đôi bàn tay nhỏ xíu đưa lên vẫy vẫy:
- Mẹ ơi, con ở đây!
Người đàn bà nhón chân, gật gật đầu rồi lách lên phía trước. Chị nghiêm trang chìa tấm vé xem xiếc mà con trai chị được tặng ở trường mầm non. Anh chàng soát vé bật cười, trả tấm vé cho chị:
- Bà khốt ơi, đây là vé của trẻ con. Mà trẻ con cũng phải có người lớn đi kèm thì mới được vào! Người lớn muốn vào thì phải sang kia mua vé. Không biết bà ở đâu ra mà khốt thế không biết?
Anh chàng soát vé đẩy chị ra. Người đàn bà nghe sống lưng lạnh toát, mồ hôi nhễ trong lần áo ngực. Ôi! Con trai bé bỏng của chị, chị biết phải làm sao đây? Chị lần dây rút, kín đáo đếm lại số tiền trong đạy. Những đồng tiền ít ỏi của chị đủ để mua một tấm vé vào xem xiếc. Nhưng còn ngày mai, ngày kia… chị không biết phải xoay xở thế nào cho cuộc sống của hai mẹ con. Người đàn bà đau đớn nhìn đôi mắt trong veo của con trai đang ngước vào phía trong. Chắc nó sốt ruột muốn nhanh lên ngồi ở hàng đầu để nhìn cho rõ… Lấy hết can đảm, người đàn bà cúi xuống sát tai nó, giọng nghẹn lại:
- Bi ơi, mình về thôi con!
Cổ họng chị tắc nghẽn khi nhìn đôi vai buông thõng, khuôn mặt buồn thiu thắt của thằng bé. Không kìm được, chị ghì lấy nó, đôi dòng nước mắt lặng lẽ rơi:
- Mẹ xin lỗi con, thứ lỗi cho mẹ, con nhé!
Thằng bé day mặt về phía chị, chỉ thoáng chốc, một thoáng chốc thôi, khuôn mặt thằng bé đã ở trạng thái bình thường. Nó chạy trước chị một quãng, nói lớn để chị không thể nhận ra giọng nói đã méo xệch của mình, rằng, mẹ ơi, đoàn xiếc này cũng còn non nghề, ai mà thèm xem, nhỉ, mẹ nhỉ!
Người đàn bà cùng thằng con trai sáu tuổi đi về phía con đường có những ánh đèn. Sau lưng hai mẹ con tiếng loa phóng thanh ra rả về buổi xiếc thú chìm dần trong bóng tối.
Viết bài văn nghị luận phân tích truyện ngắn VÉ XEM XIẾC
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong kho tàng văn học Việt Nam hiện đại, có không ít những truyện ngắn cảm động viết về những phận đời nhỏ bé, lam lũ, nhưng lại tỏa sáng bởi tình yêu thương và phẩm giá con người. Một trong số đó là truyện ngắn “Vé xem xiếc” của Tống Phú Sa tác phẩm xúc động về tình mẫu tử thiêng liêng, sự hy sinh cao cả của người mẹ nghèo dành cho đứa con trai bé bỏng. Qua một sự việc tưởng như rất bình thường đi xem xiếc tác giả đã dựng nên một câu chuyện đậm chất nhân văn, chạm đến trái tim của người đọc.
Truyện kể về một người mẹ đơn thân, hàng ngày gồng gánh mưu sinh bằng nghề bán bánh mì rong để nuôi con trai sáu tuổi. Vì mặc cảm với hoàn cảnh nghèo khó, chị chỉ đứng từ xa đón con mỗi buổi tan học. Ngày con tốt nghiệp mầm non và được thưởng một tấm vé xem xiếc, chị đã phá lệ, cùng con đến sân vận động. Tuy nhiên, tấm vé chỉ dành cho trẻ em. Để được vào cùng con, chị phải mua thêm vé người lớn. Khi anh soát vé nói lời từ chối kèm theo thái độ trịch thượng, người mẹ rơi vào tình huống trớ trêu: số tiền ít ỏi còn lại đủ mua một vé, nhưng nếu dùng nó, ngày mai lấy gì nuôi con? Sau phút giằng xé nội tâm, chị chọn cách ra về. Chị từ bỏ niềm vui nhất thời của con để gìn giữ cuộc sống dài lâu, dù điều đó khiến chị đau đớn đến tột cùng.
Hành động “quay lưng” tưởng như nhẫn tâm ấy lại chính là biểu hiện cao đẹp nhất của tình mẫu tử thiêng liêng và lòng hy sinh không giới hạn. Chị không khóc thành tiếng, không than vãn, chỉ âm thầm để dòng nước mắt chảy xuống, ghì chặt con vào lòng và nói: “Mẹ xin lỗi con, thứ lỗi cho mẹ, con nhé.” một lời xin lỗi thắt nghẹn, vừa day dứt vừa chứa đựng tình yêu bao la.
Cậu bé trong truyện dù chỉ mới sáu tuổi cũng là hình ảnh đẹp, giàu tình cảm. Khi thấy mẹ không thể vào, cậu không hề mè nheo hay giận dỗi. Trái lại, cậu vờ như không quan tâm, nói to một cách mạnh mẽ nhưng giọng đã méo xệch: “Đoàn xiếc này cũng còn non nghề, ai mà thèm xem!” Câu nói ấy vừa thể hiện sự thấu hiểu, vừa là nỗ lực non nớt của một đứa trẻ muốn che giấu nỗi thất vọng để an ủi mẹ mình. Chính khoảnh khắc ấy đã khiến câu chuyện trở nên vô cùng lay động bởi sự trưởng thành vượt tuổi của đứa trẻ nghèo nhưng đầy yêu thương.
Thành công của “Vé xem xiếc” không chỉ đến từ nội dung nhân văn mà còn ở nghệ thuật kể chuyện nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tống Phú Sa sử dụng ngôi kể thứ ba nhưng vẫn lồng ghép tinh tế được cảm xúc của nhân vật. Những chi tiết như: tấm vé được cậu bé giữ thẳng thớm, dòng nước mắt chảy lặng lẽ, lời xin lỗi nghẹn ngào, cái nắm tay, ánh nhìn... đều được miêu tả với độ tiết chế cao nhưng vô cùng giàu sức gợi. Không cần lời lẽ hoa mỹ hay những bi kịch ồn ào, truyện vẫn khiến người đọc nghẹn lại vì sự chân thực và cảm xúc lặng thầm mà bền chặt.
Truyện ngắn “Vé xem xiếc” là một tác phẩm thành công cả về nội dung lẫn nghệ thuật. Tác giả không chỉ kể một câu chuyện cảm động, mà còn gửi gắm một thông điệp nhân văn sâu sắc: tình mẫu tử là thiêng liêng và bất diệt, người mẹ dù nghèo khó vẫn luôn sẵn sàng hy sinh tất cả để mang lại hạnh phúc cho con. Đồng thời, truyện cũng khiến chúng ta nhận ra rằng, trong cuộc sống này, vẫn có biết bao phận người lam lũ đang phải đánh đổi cả niềm vui nhỏ bé vì miếng cơm manh áo.
Câu chuyện khép lại bằng hình ảnh hai mẹ con lặng lẽ rời đi, để lại phía sau tiếng loa về buổi xiếc thú một kết thúc buồn, nhưng cũng đầy ánh sáng nhân văn. Đó là ánh sáng của tình thương, của sự tử tế, của một tình mẹ vĩnh viễn không bị nghèo đói làm phai mờ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin