

I. ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)
Đọc đoạn thơ sau và trả lời các câu hỏi:
Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi
(Du Phong)
Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi
Tôi vẫn nhớ những lời xưa anh hứa:
“Em quan trọng với anh hơn mọi thứ,
Nên chẳng dại gì anh để mất em đâu!”
Tại thu vội về mà chẳng báo một câu,
Nên phố chuyển mùa làm bước anh lỗi hẹn.
Tôi đứng đợi hoài mà anh không xuất hiện
Nên bước vu vơ theo những hạt mưa mềm.
Tôi bất chợt dừng bên một quán không quen,
Đôi trai gái vui cười, chẳng hay tôi trông thấy.
Không phải anh đâu, là một người nào đấy
Thế gian bao nhiêu kẻ giống nhau mà...
“Anh chẳng thể yêu ai khác, ngoài em ra!”
Mắt tôi bỗng nhoà vì mưa thêm nặng hạt.
Không phải anh yêu thêm một người nào khác,
Chỉ là phút chốc quên tôi tồn tại trên đời.
Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi...
(Nguồn: Tập tản văn và thơ "Nắm tay anh rồi bình yên sẽ tới" (NXB Văn học, 2016).
Câu 1 (0,5 điểm): Xác định thể thơ và phương thức biểu đạt chính của đoạn thơ trên.
Câu 2 (0,75 điểm): Trong khổ thơ thứ nhất, những lời hứa của "anh" thể hiện điều gì về tình cảm của "anh" dành cho "tôi"?
Câu 3 (0,75 điểm): Phân tích ý nghĩa của hình ảnh "những hạt mưa mềm" và "mưa thêm nặng hạt" trong việc thể hiện tâm trạng của nhân vật trữ tình.
Câu 4 (1,0 điểm): Thông điệp chính mà tác giả muốn gửi gắm qua đoạn thơ này là gì?
II. LÀM VĂN (7,0 điểm)
Câu 1 (2,0 điểm):
Từ câu thơ: "Chỉ là phút chốc quên tôi tồn tại trên đời", em hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của bản thân về sự vô tâm trong các mối quan hệ.
Câu 2 (5,0 điểm):
Cảm nhận của em về tâm trạng của nhân vật trữ tình trong đoạn thơ trên. Từ đó, liên hệ đến một tác phẩm thơ khác trong chương trình Ngữ văn 9 cũng thể hiện nỗi buồn, sự cô đơn của nhân vật trữ tình để làm rõ hơn nhận định: "Thơ ca là tiếng nói của tâm hồn".
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Câu 1:
Bài thơ sử dụng thể thơ: tự do
Phương thức biểu đạt chính: biểu cảm
Câu 2:
Trong khổ thơ thứ nhất, những lời hứa của "anh" thể hiện tình cảm sâu sắc và sự trân trọng của nhân vật "anh" dành cho tôi. Đó là thứ tình cảm đặc biệt và rất chân thành. Những lời nói ấy vừa thể hiện sự tha thiết vừa tạo niềm tin cho "tôi" vào tình yêu của anh.
Câu 3:
Hình ảnh " những hạt mưa mềm" gợi cảm giác buồn bã mong manh như chính tâm trạng cô đơn, vô định của nhân vật trữ tình khi đợi chờ trong vô vọng. Song hành với đó là hình ảnh "mưa thêm nặng hạt". Cơn mưa không chỉ là cơn mưa của thiên nhiên mà còn là biểu tượng của những nối đau dồn nén, cho những giọt nước mắt và tâm trạng trĩu nặng. Mưa mỗi lúc một nặng như nỗi buồn dâng cao trong lòng khi nhân vật nhận ra sự thờ ơ lãng quên của người mình yêu. Cả hai hình ảnh góp phần thể hiện rõ tâm trạng buồn và đau đớn đến tột cùng.
Câu 4:
Thông qua đoạn trích trên tác giả đã gửi gắm đến người đọc thông điệp sâu sắc. Tình yêu hay các mối quan hệ cần được nuôi dưỡng bằng sự chân thành trân trọng và thấu hiểu. Bởi lẽ một tình yêu đích thực và bền chặt phải xuất phát từ trái tim và sự quan tâm. Những lời hứa đẹp đến mấy cũng có thể trở thành nỗi đau âm ỉ trong lòng người ở lại. Hãy dành cho nhau sự quan tâm và chăm sóc để cùng xây dựng vun đắp những tình cảm cao đẹp
II) Phần viết
Câu 1:
Tôi tin rằng một mối quan hệ bền chặt không chỉ cần lời nói yêu thương, mà còn cần sự quan tâm thầm lặng và chân thành mỗi ngày. Câu thơ “Chỉ là phút chốc quên tôi tồn tại trên đời” khái quát một cách xót xa cảm giác bị bỏ quên, là tiếng thở dài cho sự vô tâm - căn bệnh âm thầm mà nhức nhối trong nhiều mối quan hệ hiện nay. Vô tâm là khi con người sống hờ hững, không để ý đến cảm xúc, nỗi đau hay sự hiện diện của người bên cạnh, dù đó là người thân, bạn bè, hay đồng nghiệp. Vô tâm có thể là sự quên lãng những điều nhỏ bé, thờ ơ trước niềm vui, nỗi buồn của người khác, hoặc sự im lặng khi người kia cần một lời hỏi han. Vì sao con người ngày càng vô tâm? Bởi họ bị cuốn vào guồng quay hối hả của công việc cuộc sống họ không còn thời gian cho chính mình và quan tâm đến các mối quan hệ khác. Hay chính sự mải mê với thế giới ảo mà họ quên đi những trái tim thật đang chờ được lắng nghe, được yêu thương. Bên cạnh đó có những người vì nỗi đau từng trải khiến họ thu mình lại, sợ yêu thương, sợ tổn thương. Thái độ sống thờ ơ vô tâm không chỉ là khoảng cách giữa người với người ngày một xa hơn, mà còn là sự đổ vỡ âm thầm của những mối quan hệ tưởng như không gì có thể thay đổi. Chúng ta hãy học cách lắng nghe chia sẻ và thể hiện quan tâm bằng hành động dù nhỏ nhất. Hãy dành thời gian bên người mình thương yêu để tăng cường sự gắn bó cho mối quan hệ. Tuy nhiên, cũng cần hiểu rằng, không phải lúc nào im lặng hay thiếu quan tâm đều là vô tâm. Đôi khi con người cần khoảng lặng để chữa lành chính mình. Quan trọng là trong tim ta còn nghĩ đến nhau, còn muốn bước về phía nhau. Bởi trong thế giới đầy biến động này, sự thấu cảm và chân tình là điều giữ người ta ở lại với nhau.
Câu 2:
Thơ ca chưa bao giờ là thứ âm thanh ồn ã, nhưng lại có sức vang rất xa. Bởi trong mỗi bài thơ là một tâm hồn đang tìm cách cất lời để giãi bày, để xoa dịu, để kết nối với những tâm hồn đồng điệu khác. Có lẽ vì thế mà người ta từng nói: “Thơ ca là tiếng nói của tâm hồn.” Trong dòng chảy ấy, mỗi bài thơ buồn như một cánh cửa nhỏ hé mở vào một thế giới đầy riêng tư. Bài thơ Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi của Du Phong là một cánh cửa như thế nơi một người con gái lặng lẽ đứng giữa phố mưa, chờ đợi, tổn thương, rồi cuối cùng chỉ còn lại nỗi cô đơn. Đồng cảm với nỗi cô đơn ấy, ta cũng bắt gặp một tiếng nói buồn sâu thẳm trong bài thơ Tràng giang của Huy Cận nơi con người trở nên nhỏ bé giữa mênh mông vũ trụ. Từ những bài thơ ấy, ta càng thấu hiểu vì sao thơ luôn là nơi trú ngụ cho những cảm xúc sâu kín nhất.
Trong bài thơ của Du Phong, nhân vật trữ tình bước vào không gian thơ bằng một nỗi nhớ dịu dàng và một niềm tin từng rất mãnh liệt. Cô gái không trách móc người đã ra đi, cũng không tìm cách níu kéo, mà chỉ lặng lẽ hoài niệm lại lời hứa năm xưa:
“Em quan trọng với anh hơn mọi thứ,
Nên chẳng dại gì anh để mất em đâu!”
Câu thơ giản dị, không hoa mỹ, nhưng chính vì thế lại càng đậm tính chân thực. Niềm tin được xây bằng lời yêu mộc mạc ấy trở thành nền tảng tinh thần, là chốn nương náu của một trái tim từng yêu bằng tất cả sự trong trẻo và hy vọng. Ở đây, nhà thơ không miêu tả trực tiếp nỗi đau, mà để cho chính hồi ức tự làm sống dậy những mất mát âm thầm phía sau.
Nỗi buồn cứ thế lan dần trong không gian mùa thu- một biểu tượng của chia xa, lạnh lẽo. Nhân vật trữ tình dường như vẫn đang cố gắng bao biện cho sự vắng mặt của người kia:
“Tại thu vội về mà chẳng báo một câu,
Nên phố chuyển mùa làm bước anh lỗi hẹn.”
Câu thơ mềm mại, nhịp chậm, gợi ra một nỗi chờ mong chưa tắt. Thay vì trách người đến muộn, cô lại trách mùa, trách phố đó chính là biểu hiện của người đang yêu đến mức chẳng nỡ oán hờn. Nhưng ngay sau đó, sự thật bàng hoàng ùa đến cô bắt gặp hình ảnh của đôi trai gái vui cười trong một quán lạ.
“Không phải anh đâu, là một người nào đấy
Thế gian bao nhiêu kẻ giống nhau mà...”
Sự phủ nhận nửa vời trong câu thơ không che được tổn thương đã chớm đầy. Nhân vật trữ tình không còn tin chắc vào điều gì nữa mọi thứ đều có thể là anh, cũng có thể không. Tâm trạng lúc này chênh vênh giữa thực và ảo, giữa đau và cố giấu đau.
Cao trào cảm xúc vỡ oà khi lời hứa cũ lại vang lên như một hồi âm đau xót:
“Anh chẳng thể yêu ai khác, ngoài em ra!”
Đây chính là đỉnh điểm của nghịch lý cảm xúc bởi lời yêu càng đẹp, càng tha thiết thì càng khiến hiện tại thêm buốt giá. Câu thơ sau đó:
“Mắt tôi bỗng nhoà vì mưa thêm nặng hạt.”
Đây là một hình ảnh đẹp nước mắt và mưa hoà vào nhau, không phân biệt đâu là thời tiết, đâu là tâm trạng. Và rồi, kết thúc bài thơ là một câu nói nhẹ như hơi thở, nhưng đậm sức nặng tinh thần:
“Chỉ là phút chốc quên tôi tồn tại trên đời.”
Cô không oán trách người kia yêu ai khác, mà đau vì bị quên lãng một nỗi đau tinh vi, lặng thầm, nhưng sâu đến tận cùng. Đó là sự đổ vỡ không thành tiếng thứ tan vỡ âm thầm của một trái tim không còn được ai cất giữ trong trí nhớ.
Chính cách biểu đạt đầy tinh tế này đã khiến bài thơ trở nên ám ảnh. Du Phong không viết theo kết cấu kịch tính mà đi theo mạch cảm xúc tự nhiên lặng lẽ, dồn nén, rồi vỡ oà. Nghệ thuật đối lập giữa lời yêu quá khứ và sự lạnh nhạt hiện tại, giữa lời nói của anh và hình ảnh đôi tình nhân không quen, càng làm nổi bật nỗi cô đơn lẻ bóng của cô gái. Hình ảnh thơ tuy đời thường nhưng có sức gợi lớn: “phố chuyển mùa”, “quán không quen”, “mưa nặng hạt” . Tất cả tạo nên một không gian ngập tràn cảm giác mất mát, trống rỗng. Ngôn ngữ thơ nhẹ nhàng, không phô trương, nhưng đủ để làm bật dậy một thế giới nội tâm mong manh, nhạy cảm, đầy xúc cảm nữ tính.
Bằng những hình ảnh thơ mộng nhưng không kém phần xót xa như mưa thu, phố vắng, quán lạ…, Du Phong đã tạo nên một không gian đặc quánh nỗi buồn. Giọng thơ trầm lặng, đều đều như dòng tâm sự một mình. Không quá nhiều bi kịch, không giận dữ, chỉ có một nỗi cô đơn dịu dàng mà ám ảnh thứ cảm xúc chỉ có thể cất lên bằng thơ.
Nếu bài thơ của Du Phong là lời tự sự của một trái tim tổn thương vì tình yêu, thì Tràng giang của Huy Cận lại là tiếng vọng từ một tâm hồn lạc lõng giữa dòng đời. Không có tình yêu cụ thể nào, không có ai để chờ, để nhớ, nhưng lại thấm đẫm cảm giác cô đơn. Con người trong thơ Huy Cận dường như bị tách biệt khỏi vạn vật, trôi nổi, nhỏ bé và thiếu nơi nương tựa. Những hình ảnh như dòng sông, con thuyền, bãi vắng đều gợi cảm giác hoang lạnh, xa vắng. Cả hai bài thơ đều cho thấy khi tâm hồn con người không tìm được sự kết nối, thì thơ chính là nơi để nỗi cô đơn tìm được tiếng nói cho riêng mình.
Quả thật, thơ không cần phải phô trương hay gồng mình để trở nên lớn lao. Chỉ cần chân thành, đủ tinh tế, thơ sẽ tự tìm đến trái tim người đọc và ở lại đó rất lâu. Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi là một minh chứng rõ ràng cho điều ấy. Và từ bài thơ đó, ta nhận ra: “Thơ ca là tiếng nói của tâm hồn”. Bởi thơ có thể chạm tới những tầng cảm xúc mà đôi khi chính ta cũng không gọi được thành lời.
Chắc hẳn là anh đã rất yêu tôi là một bài thơ tình buồn nhưng đẹp, bởi trong đó ẩn chứa những rung cảm chân thực, sâu sắc về tình yêu, sự đợi chờ và nỗi cô đơn. Không cần lời trách móc, nhân vật trữ tình vẫn khiến người đọc thắt lòng bằng chính sự lặng lẽ, cam chịu. Nghệ thuật thơ tinh tế, hình ảnh đời thường mà giàu sức gợi, giọng điệu nhẹ nhàng mà ám ảnh. Bài thơ không chỉ nói hộ một trái tim tan vỡ, mà còn mở ra một góc nhìn đầy nhân văn về con người trong tình yêu. Đồng thời khẳng định giá trị to lớn của thơ ca "thơ ca chính là tiếng nói của tâm hồn, là nơi lưu giữ những điều con người không thể nói ra bằng lý trí. Và chính vì vậy, thơ vẫn luôn có chỗ đứng vững vàng trong trái tim mỗi người đọc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin
31
1196
11
phần làm văn đâu ạ?
1213
19861
522
Mình đã bổ sung, bạn tham khảo nha
31
1196
11
ok ạ