

viết đoạn văn khoảng 200 chữ ghi lại cảm xúc của em về khổ cuối của bài thơ" Trăng đồng quê" của Nguyễn Lãm Thắng
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
BÀi làm:
Khổ cuối bài thơ "Trăng đồng quê" đã để lại trong em những cảm xúc sâu lắng và dịu êm. Hình ảnh vầng trăng quê hiện lên thật gần gũi, mộc mạc nhưng cũng đầy thi vị. Ánh trăng như người bạn tri kỷ, âm thầm tỏa sáng và đồng hành cùng bao ký ức tuổi thơ. Đó là ánh trăng soi sáng đêm hè, là ánh trăng theo bước em ra đồng gặt lúa, là ánh trăng ru em vào giấc ngủ bên tiếng võng đưa. Em cảm nhận được tình cảm gắn bó máu thịt của nhà thơ với quê hương – nơi có trăng, có đồng, có hồn quê sâu nặng. Trăng không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà còn là biểu tượng của tình yêu quê hương, của những kỷ niệm êm đềm không thể phai nhòa. Đọc khổ thơ cuối, em như thấy mình trở về tuổi thơ, về với những đêm trăng sáng nơi làng quê yên bình. Cảm xúc ấy vừa thân thương, vừa da diết, khiến em càng thêm trân trọng vẻ đẹp bình dị của quê hương mình. Khổ thơ như một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng hãy luôn gìn giữ những điều bình dị, bởi đó là phần đẹp nhất trong tâm hồn mỗi người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
$#Rikaa$
`-` Đọc khổ thơ cuối bài “Trăng đồng quê” của Nguyễn Lãm Thắng, em thấy lòng mình thật nhẹ nhàng. Vầng trăng hiện lên như một người bạn hiền lành, luôn theo sát em nhỏ từ lớp học đến cánh đồng. Trăng không chỉ chiếu sáng, mà còn như chia sẻ, đồng hành với em trong từng khoảnh khắc đời thường. Em rất thích hình ảnh “sáng cả trang vở hồng”, vì nó làm em nhớ đến ánh đèn học ấm áp và cả tình yêu tri thức. Còn “soi lúa vàng mênh mông” lại gợi ra một làng quê trù phú, yên bình. Tác giả đã dùng những hình ảnh gần gũi, thân thuộc với tuổi thơ để vẽ nên một bức tranh thiên nhiên trong sáng và đầy tình cảm. Khổ thơ khiến em yêu hơn ánh trăng, yêu hơn cánh đồng quê và thêm gắn bó với nơi mình sinh ra. Đó là một vẻ đẹp rất đỗi bình dị mà sâu lắng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin