

Viết mở bài , đoạn 1 và đoạn 2 cho đề văn : Kể lại một kỉ niệm về một lần làm việc tốt của em ( 2,5 TRANG GIẤY)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Tôi luôn tin rằng, trong cuộc sống bộn bề này, những điều tử tế và tốt đẹp vẫn hiện hữu, len lỏi trong từng hành động nhỏ bé nhưng mang ý nghĩa lớn lao. Có lẽ bởi vậy mà tôi yêu biết bao những trái tim luôn rộng mở và đầy nhiệt huyết sẵn sàng trao gửi và lan tỏa giá trị nhân văn cao đẹp. Trong số những trải nghiệm đáng nhớ, kỉ niệm về chuyến đi thiện nguyện đến các điểm trường vùng cao do câu lạc bộ của trường tổ chức vẫn luôn là một ngọn lửa âm ỉ cháy trong tôi -ngọn lửa của tình thương, của sự sẻ chia và của tuổi trẻ biết sống vì người khác.
Hè năm lớp 8, khi những ngày nắng oi ả vừa bắt đầu len lỏi khắp phố phường, tôi và các bạn trong Câu lạc bộ "Trái tim xanh" đã cùng nhau lên kế hoạch cho một chuyến đi đặc biệt. Sau nhiều lần họp bàn và quyên góp, chúng tôi quyết định thực hiện chuyến thiện nguyện đến một cụm điểm trường vùng cao thuộc tỉnh Lào Cai. Đó là nơi các em nhỏ học sinh người Mông, người Dao đang ngày ngày đến lớp trong điều kiện thiếu thốn đủ bề: từ sách vở, áo ấm cho đến cả những bữa ăn trưa đạm bạc. Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tham gia một hoạt động xa và quy mô như vậy, nhưng trong lòng tôi không hề có sự lo lắng – chỉ có niềm háo hức, mong chờ được góp phần làm nên điều ý nghĩa cho những đứa trẻ chưa từng gặp mặt. Trước ngày đi, tôi đã thức rất khuya để cùng mẹ sắp xếp sách truyện, quần áo, bút vở , đó là những món đồ mình đã gìn giữ cẩn thận suốt nhiều năm để trao gửi đến các bạn nhỏ.
Chuyến đi bắt đầu từ một buổi sáng tinh mơ, khi thành phố còn ngái ngủ, còn chúng tôi đã lên đường với những balo đầy ắp sách vở, quần áo và cả những háo hức trẻ trung. Con đường dẫn đến điểm trường ngoằn ngoèo qua những dãy núi trập trùng, càng đi sâu càng vắng lặng và hoang sơ. Xe nhiều lần chao đảo vì đường lầy lội, gập ghềnh, nhưng chẳng ai kêu ca bởi lẽ dường như trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa âm thầm cháy sáng, được nuôi dưỡng bởi mong muốn sẻ chia và giúp đỡ. Khi đặt chân đến nơi, khung cảnh trước mắt khiến tôi không khỏi lặng người. Điểm trường chỉ là những căn nhà vách gỗ đơn sơ, mái tôn thủng lỗ chỗ, bàn ghế xiêu vẹo, sách vở cũ nát... Vậy mà lũ trẻ vẫn hồn nhiên chạy ra đón chúng tôi bằng nụ cười rạng rỡ nhất. Những ánh mắt to tròn, làn da rám nắng, đôi chân trần trên nền đất lạnh , tất cả như bóp nghẹt trái tim tôi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng sự hiện diện của chúng tôi không đơn thuần là trao tặng vật chất, mà còn là mang theo hơi ấm, niềm vui và hy vọng. Chúng tôi bắt tay ngay vào công việc: người dọn lớp, người lợp lại mái, người trang trí bảng tin, người tổ chức trò chơi cho các em. Dù mệt, nhưng tiếng cười giòn tan, ánh mắt rạng ngời của các em khiến tôi quên cả mỏi lưng, rát tay vì bê đồ. Một cái ôm vụng về, một câu cảm ơn ngọng nghịu, một cái nắm tay thật chặt… là những phần thưởng vô giá. Tôi hiểu ra rằng cuộc đời mỗi người là những chuyến đi. Chặng hành trình nào cũng đáng giá nhưng nó sẽ càng ý nghĩa hơn nếu như bạn sẵn sàng gửi trao yêu thương sự sẻ chia với một tấm lòng nhân ái.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
`-` Mở bài: Ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc sống, và em cũng vậy. Em vẫn nhớ mãi kỉ niệm về một lần em đã giúp đỡ một bạn nhỏ bị lạc đường, đó là một việc tốt khiến em cảm thấy rất vui và tự hào
`-` Đoạn `1:` Hôm đó là một buổi chiều cuối tuần, em cùng mẹ đi chợ gần nhà. Trời nắng nhẹ, đường phố đông người qua lại. Trong lúc đứng đợi mẹ mua đồ, em thấy một bé trai khoảng 4 tuổi đang đứng khóc bên lề đường, ánh mắt hoảng sợ, tay liên tục lau nước mắt
`-` Đoạn `2:` Thấy vậy, em liền đến gần hỏi bạn nhỏ có chuyện gì. Bạn nói bạn bị lạc mẹ và không biết đường về. Em dắt tay bạn vào ghế đá gần đó, mua cho bạn một chai nước rồi dỗ bạn nín khóc. Sau đó, em nhờ chú bảo vệ chợ thông báo tìm mẹ cho bạn qua loa phát thanh. Chỉ một lúc sau, mẹ của bạn đã chạy đến, ôm bạn vào lòng và cảm ơn em rối rít
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin