

Cậu còn nhớ sinh nhật 12 tuổi. Vừa sáng tinh mơ, đã nghe thấy mẹ nói: "Con trông đây là cái gì?". Cậu mở to mắt, trước mặt là một chiếc áo mới, kiểu quân phục như cậu từng mơ ước, hai hàng cúc đồng, trên vai áo có ba vạch màu xanh, đó là mốt quần áo “thịnh hành” trong học sinh. Cậu bỗng mừng rơn, vội mặc áo quần. Cậu muốn đến lớp, ra oai với các bạn. Từ nhỏ đến lớn, cậu toàn mặc quần áo cũ của anh, vá chằng vá đụp nữa! Quả nhiên đúng như dự kiến, khi cậu bước vào lớp, ánh mắt của các bạn đều trố lên. Các bạn đều không ngờ được rằng, cậu bạn lúc nào cũng mặt mày lọ lem, đầu bù tóc rối bụi bặm cũng có lúc vẻ vang rạng rỡ như thế.
Cậu hoàn thành tiết học đầu tiên một cách vui vẻ, hởi lòng hởi dạ. Trong giờ giải lao, các bạn đều vây quanh cậu. Có bạn bỗng hỏi: “Ô hay! Tại sao khuy áo của bạn không giống của chúng mình nhỉ?”
Lúc ấy, cậu mới nhìn kỹ cúc áo của mình, quả thật không giống cúc áo của người khác, hai dãy thằng đứng. Còn cúc áo của cậu lại nghiêng lệch, hai dãy xếp thành hình chữ “vê” (V).
Các bạn bỗng đều cười òa lên. Thì ra, chỗ đính khuy trên chiếc áo trắng của cậu là một miếng vải cũ màu vàng. Cậu cũng hiểu ra, chắc là mảnh vải mẹ mua không đủ may áo, đành phải lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy cúc áo đành phải đính sang bên cạnh. Và cũng để người khác không nhìn thấy, mẹ đã khéo léo đính chéo hàng cúc kia, tự nhiên thành hình chữ "vê" (V).
Biết rõ sự thực, các bạn lại giễu cợt, khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu. Buổi trưa về đến nhà, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình. Mẹ cậu lao đến trước mặt con, giơ cao tay, nhưng cuối cùng không giáng xuống. Cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chảy quanh trong khóe mắt, vội quay đầu chạy biến ... ( ... ) Từ hôm ấy trở đi, mẹ làm việc ít nghỉ tay. Cậu tận mắt thấy mẹ gầy sọp đi, thấy mẹ nằm bẹp rồi ra đi mãi mãi ... Cậu rất muốn nói một câu: "Con xin lỗi mẹ”, mà không còn cơ hội nữa. Sau này, cậu cố gắng học tập, cậu có rất nhiều, rất nhiều tiền, rồi sửa sang phần mộ của mẹ nhiều lần.
Một hôm, cậu tham gia một cuộc trình diễn thời trang của nhà thiết kế bậc thầy. Có một người mẫu nam bước lên sàn diễn khiến mắt cậu bỗng căng lên, đầu óc kêu ong ong hỗn loạn. Bộ áo màu trắng với hai dãy khuy đồng hình chữ “vê” (V). Bên trong có phải là ...? Cậu không làm chủ được mình, lao lên sàn diễn, lật ra xem tấm áo của người mẫu nam, lót bên trong tự nhiên cũng là một mảnh vải vàng! Cậu quỳ sụp trước mặt người mẫu nam, òa khóc thống khổ.
Sau khi nghe cậu kể hết câu chuyện, tất cả những người có mặt tại hội trường đều trầm ngâm suy nghĩ mãi. Cuối cùng, một nhà thiết kế bậc thầy nói: “Thực ra, tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật!".
`***` Câu hỏi: Tìm những dân chứng thể hiện sự vô tâm của người con rối đến hối hận muộn màng.
Mỗi dẫn chứng hay nhiều dẫn chứng đó thể hiện tình cảm gì `?`
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
#𝙲𝚑𝚒𝚎
`-` Những dẫn chứng trong văn bản thể hiện:
`+` Sự vô tâm của con người:
`@` ''Cậu bỗng mừng rơn, vội mặc áo quần. Cậu muốn đến lớp, ra oai với các bạn.''
`->` Dẫn chứng trên tuy chỉ xuất hiện tron vỏn vẹn hai câu văn nhưng ta dễ dàng nhận ra khi nhận được bộ quần áo mới, cậu chẳng hề mảy may đến việc cảm ơn mẹ hay bày tỏ lòng biết ơn với người mẹ đã may chiếc áo cho cậu mà cậu vội vàng muốn khoe nó với mọi người để ''ra oai''. Chính chi tiết trên đã thể hiện sự thờ ơ, vô tâm với công sức, sự hi sinh mà mẹ dành cho cậu bé.
`@` ''Biết rõ sự thực, các bạn lại giễu cợt, khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu. Buổi trưa về đến nhà, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình''
`@` ''Cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chảy quanh trong khóe mắt, vội quay đầu chạy biến ...''
`->` Dẫn chứng trên đã thể hiện cậu bé đã ''cả giận mất khôn'', mặc cho công sức của mẹ, mặc cho những tình yêu thương mà mẹ dành cho cậu qua chiếc áo, mặc cho sự nâng niu và kì công của chiếc áo đặc biệt thì cậu vì sự xấu hổ, tự ái của bản thân mà đã trút giận lên chiếc áo, lên cả tấm lòng của người mẹ. Sự vô tâm với tấm lòng người mẹ, sự vô tâm với những nỗi đau mà cậu vừa tạo nên dành cho mẹ đã được thể hiện rõ ràng, cậu thờ ơ với cả chính giọt nước mắt của mẹ mà vội vàng chạy đi.
`+` Sự hối hận muộn màng của người con:
`@` ''Cậu rất muốn nói một câu: "Con xin lỗi mẹ”, mà không còn cơ hội nữa.''
`->` Dẫn chứng trên cho thấy cậu đã dần dần nhận ra được lỗi lầm của bản thân nhưng mẹ đã rời xa cậu mãi mãi khiến cậu chẳng còn cơ hội cất lên lời xin lỗi. Sự hối hận của cậu đã muộn màng khi mẹ chẳng có thể nghe được lời xin lỗi từ cậu và cậu chẳng thể bù đắp lại những tổn thương, những sự vô tâm mà cậu đã trải qua.
`@` '' Sau này, cậu cố gắng học tập, cậu có rất nhiều, rất nhiều tiền, rồi sửa sang phần mộ của mẹ nhiều lần.''
`->` Dẫn chứng đã thể hiện sự ân hận đầy sâu sắc nhưng chẳng thể cất thành tiếng mà đã biến thành hành động với mong muốn bù đắp, với sự ân hận khôn nguôi của cậu khi sửa sang lại phần mộ của mẹ. Nhưng tất thảy điều đó thì có ích gì khi mẹ chẳng còn?
`@` ''Cậu không làm chủ được mình, lao lên sàn diễn, lật ra xem tấm áo của người mẫu nam, lót bên trong tự nhiên cũng là một mảnh vải vàng! Cậu quỳ sụp trước mặt người mẫu nam, òa khóc thống khổ.''
`->` Dẫn chứng đã thể hiện vẹn tròn tình yêu thương, nỗi niềm ân hận, đau đáu mà cậu dành cho mẹ, tất thảy, tất thảy đã được bộc lộ trong một khoảnh khắc cậu lao lên rồi òa khóc đầy đau đớn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
`***` Dẵn chứng
`-` Sự vô tâm:
`+` " Vừa sáng tinh mơ, đã nghe thấy mẹ nói: "Con trông đây là cái gì?". Cậu mở to mắt, trước mặt là một chiếc áo mới, kiểu quân phục như cậu từng mơ ước, hai hàng cúc đồng, trên vai áo có ba vạch màu xanh, đó là mốt quần áo “thịnh hành” trong học sinh. Cậu bỗng mừng rơn, vội mặc áo quần. Cậu muốn đến lớp, ra oai với các bạn. Từ nhỏ đến lớn, cậu toàn mặc quần áo cũ của anh, vá chằng vá đụp nữa! Quả nhiên đúng như dự kiến, khi cậu bước vào lớp, ánh mắt của các bạn đều trố lên."
`=>` Nhận được món quà mình yêu thích vào dịp sinh nhật là khoảnh khắc vô cùng tuyệt vời. Nhưng khi được nhận quà, cậu con trai chưa có một lời cảm ơn về món quà của mẹ hay bày tỏ về lòng biết ơn vào ngày này của `12 ` năm trước, mẹ đã đau đớn " vượt cạn " để sinh ra cậu.
`+` "Cậu cũng hiểu ra, chắc là mảnh vải mẹ mua không đủ may áo, đành phải lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy cúc áo đành phải đính sang bên cạnh. Và cũng để người khác không nhìn thấy, mẹ đã khéo léo đính chéo hàng cúc kia, tự nhiên thành hình chữ "vê" (V).
Biết rõ sự thực, các bạn lại giễu cợt, khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu."
`=>` Thay vì hiểu ra được rằng mẹ đã cố gắng kiếm tiền để may áo cho cậu dẫu hoàn cảnh gia đình khó khăn, từ đó thêm biết ơn với mẹ, cậu bé lại chỉ thấy được sự khó chịu và tức giận trước những lời trêu chọc của bạn bè. Không hề nghĩ đến để có được bộ quần áo cho mình là những ngày mẹ làm việc vất vả ra sao.
`+` "Buổi trưa về đến nhà, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình. "
`=>` Đây là món quà mà mẹ đã giành công sức lẫn tình yêu thương để giành tặng cho cậu nhưng cậu lại không biết trân trọng mà trong giây phút bốc đồng đã cắt nát vụn chiếc áo, thứ mà mẹ cậu đã cho vào tâm tư, tình cảm của mình .
`+` "Cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chảy quanh trong khóe mắt, vội quay đầu chạy biến ... ( ... )"
`=>` Thay vì nhận ra lỗi và đứng lại xin lỗi, phần vì mặc cảm tội lỗi đang dậy lên, phần vì ngượng, cũng lại còn giận nên cậu đã bỏ chạy.
`-` Sự hối hận muộn màng:
`+` "Cậu tận mắt thấy mẹ gầy sọp đi, thấy mẹ nằm bẹp rồi ra đi mãi mãi ... Cậu rất muốn nói một câu: "Con xin lỗi mẹ”, mà không còn cơ hội nữa."
`=>` Lúc này, khi thấy mẹ vì quá lao nhọc với công việc mà ra đi mãi mãi, sự ân hận đã trỗi dậy nhưng lúc cậu muốn nói lời xin lỗi thì cơ hội ấy cũng đã không còn.
`+` "Một hôm, cậu tham gia một cuộc trình diễn thời trang của nhà thiết kế bậc thầy. Có một người mẫu nam bước lên sàn diễn khiến mắt cậu bỗng căng lên, đầu óc kêu ong ong hỗn loạn. Bộ áo màu trắng với hai dãy khuy đồng hình chữ “vê” (V). Bên trong có phải là ...? Cậu không làm chủ được mình, lao lên sàn diễn, lật ra xem tấm áo của người mẫu nam, lót bên trong tự nhiên cũng là một mảnh vải vàng! Cậu quỳ sụp trước mặt người mẫu nam, òa khóc thống khổ."
`=>` Hình ảnh chiếc áo của người mẫu nam như dòng nước chảy vào nguồn suối cạn, khơi dậy kí ức của cậu bé về câu chuyện năm nào vào ngày sinh nhật và những ân hận với mẹ. Dù đã trưởng thành, mặc cảm tội lỗi và ân hận vẫn luôn cấm rễ sâu bên trong cậu, cho cậu những ăn năng, mong muốn chuột được lỗi lầm với mẹ mình.
`***` Tổng kết:
`=>` Theo năm tháng, con người ta dần khôn lớn. Có những hành động và việc lại chỉ vì suy nghĩ, sự ích kỷ nhất thời, nhưng lại có thể đề lại nỗi ân hận mãi về sau. Người con thật ra rất yêu thương mẹ mình, nhưng trước sự hơn thua với bạn bè, mặc cảm gia cảnh, xuất thân và nhu yếu cuộc sống nên đã có cư xử không đúng với mẹ, để rồi khi mọi thứ đã muộn, lời xin lỗi cậu muốn nói cũng không còn kịp nữa, đó là một vết thương mà cậu tự tạo ra cho chính mình, mỗi khi vết thương ấy nhói đau, lại là lời nhắc nhở về lỗi lầm của cậu năm nào.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin