

Viết một đoạn văn (khoảng 20 dòng) ghi lại cảm xúc về bài thơ “Ra vườn nhặt nắng”
K mạng, k cct3
RA VƯỜN NHẶT NẮNG
(Nguyễn Thế hoàng Linh)
Ông ra vườn nhặt nắng
Tha thẩn suốt buổi chiều
Ông không còn trí nhớ
Ông chỉ còn tình yêu
Bé khẽ mang chiếc lá
Đặt vào vệt nắng vàng
Ông nhặt lên chiếc nắng
Quẫy nhẹ, mùa thu sang.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`\color{#000000}{L}\color{#1a1a1a}{y}\color{#333333}{H}\color{#4d4d4d}{a}\color{#666666}{n}`
Bài thơ 'Ra vườn nhặt nắng' của tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh đã để lại trong em một cảm xúc rất đặc biệt, vừa nhẹ nhàng vừa xót xa lại vừa ấm áp đến lạ. Bài thơ chỉ vỏn vẹn 8 dòng thơ nhưng lại chứa đựng một chiều sâu cảm xúc khiến người đọc phải dừng lại và suy ngẫm. Hình ảnh ông ra vườn nhặt nắng không chỉ là một hành động ngẫu nhiên mà còn là biểu tượng cho sự hoài niệm, cho ký ức đã dần mờ phai, dù ông không còn trí nhớ, câu thơ không khiến người đọc cảm thấy buồn bã tuyệt vọng mà ngược lại nó nhẹ nhàng như một lời thì thầm, đó là thứ bền bỉ và mạnh mẽ hơn cả sự lãng quên. Khi em đọc đến hình ảnh bé mang chiếc lá đặt vào vệt nắng, rồi ông nhặt nó lên, em thấy lòng mình như được sưởi ấm bởi sự hồn nhiên, tinh tế và yêu thương của tình thân. Tình cảm giữa ông và cháu không cần nói quá nhiều, chỉ cần một chiếc lá, một vệt nắng và một cái quẫy tay. Mùa thu trong bài thơ không chỉ là mùa của thiên nhiên mà còn là mùa của cảm xúc, mùa của ký ức, của yêu thương. Cả bài thơ như một thước phim quay chậm, êm đềm, mơ màng và thấm đẫm tình người. Bài thơ khiến em hiểu rằng, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc bên người thân yêu cũng đủ làm nên điều kỳ diệu
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?


Bài thơ "Ra vườn nhặt nắng" của Nguyễn Thế Hoàng Linh đã để lại trong mỗi người những tình cảm thật đặc biệt. Chỉ với tám dòng thơ ngắn ngủi nhà thơ đã khắc họa nên một bức tranh đầy yêu thương- nơi kí ức có thể phai nhòa nhưng tình cảm thì còn mãi. Hình ảnh người ông khiến trái tim em xúc động sâu sắc. Giữa cái lãng quên của tuổi già, tình yêu thương vẫn hiện hữu, bền bỉ và lặng lẽ như ánh nắng cuối chiều. Ông không cần nhớ để yêu thương bởi lẽ tình yêu là bản năng là thứ luôn hiện hữu trong mỗi con người dẫu thời gian có lấy đi tất cả. Khoảnh khắc ông nhặt chiếc lá bé con đặt vào vệt nắng "quẫy nhẹ, mùa thu sang" mang vẻ đẹp vừa hồn nhiên vừa diệu kì. Đó là giới hạn mong manh giữa thực tại và kí ức giữa hiện tại và những mùa xưa cũ. Những hình ảnh đời thực như chiếc lá, ánh nắng, bóng dáng người ông,...đều trở nên lung linh ấm áp dưới con mắt của thi nhân. Bài thơ không chỉ chạm đến nỗi buồn nhẹ nhàng của tuổi già mà còn lan tỏa sự ấm áp và sự gắn kết giữa các thế hệ. Với ngôn ngữ giản dị hình ảnh gợi cảm giàu chất thơ tác -phẩm đã chinh phục người đọc bằng vẻ đẹp lặng thầm sâu lắng để rồi đọng lại trong tim một nỗi yêu thương và niềm trân trọng đối với những giây phút bình yên đời thường.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin