

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
$#linh.tit_$
( Bài này là trải nghiệm thật của mình ạ!)
Tôi đến Tam Đảo vào một buổi sáng sớm mùa hè, khi sương vẫn còn lững lờ bám trên những rặng núi. Không khí nơi đây thật khác – mát lạnh, ẩm ướt và có chút gì đó huyền bí, như thể chỉ cần bước thêm vài bước là có thể lạc vào một thế giới khác.
Chuyến xe từ Hưng Yên mất khá nnhều thời gian nhưng chỉ khi đặt chân lên thị trấn nhỏ xíu nằm chênh vênh trên núi, tôi mới thực sự cảm nhận được: Tam Đảo không phải là nơi để vội. Mọi thứ ở đây dường như trôi chậm hơn – từ những hàng cây xào xạc trong gió, đến các quán cà phê nhỏ có ban công nhìn ra thung lũng mờ sương.
Điểm dừng chân đầu tiên là Nhà thờ đá Tam Đảo – một công trình cổ kính được xây từ thời Pháp thuộc. Đứng trên bậc thềm nhà thờ, phóng tầm mắt ra xa là mây trời cuộn trôi giữa những ngọn núi. Tôi hít một hơi thật sâu – không khí trong lành đến mức cảm giác như mọi mệt mỏi đều được gột rửa.
Buổi trưa, tôi ăn ở một quán nhỏ ven đường, gọi món su su xào tỏi – món ăn quen thuộc nhưng ăn ở Tam Đảo lại có vị riêng. Rau su su ở đây giòn ngọt, tươi rói như vừa hái trong vườn sau nhà. Tôi còn thử thêm gà đồi nướng lá chanh – da giòn rụm, thịt săn chắc, ăn một lần là nhớ mãi. :33
Chiều đến, tôi leo lên Tháp truyền hình – con đường dốc gần 1400 bậc đá khiến tôi mỏi nhừ, nhưng phần thưởng là cả một vùng trời mở ra trên đỉnh cao. Mây vờn quanh người, gió thổi lồng lộng, tôi cảm thấy mình nhỏ bé nhưng cũng tự do đến lạ.
Trước khi rời Tam Đảo, tôi ngồi ở quán cà phê nằm nép dưới rừng thông, gọi một cốc cacao nóng, lặng nhìn hoàng hôn tím dần sau núi...
Chúc bạn học tốt!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bạn tham khảo:
Hôm đó là một ngày em rất mong chờ và háo hứng, ngày mà lớp em được tham gia chuyến trải nghiệm thực tế ở trang trại Cầu Đất. Sáng sớm, em dậy từ 5 giờ để chuẩn bị đồ dùng, háo hức không ngủ được vì quá mong chờ tới chuyến đi .
Đến trường , cô giáo sắp xếp ổn định lại rồi cho chúng em lên xe . Xe chở chúng em chạy qua những con đường uốn lượn, hai bên là đồi chè xanh mướt, gió thổi mát rượi. Khi đến nơi, các cô chú hướng dẫn rất nhiệt tình. Em được tận tay hái chè, rồi mang về nhà máy xem cách họ sao khô và đóng gói . Tay em hơi đau vì lá chè sắc, nhưng em lại thấy rất vui vì đã làm được việc thật sự. Sau đó, chúng em còn được trồng rau, cho thỏ ăn và chơi các trò chơi dân gian. Em còn nhớ mãi cảm giác khi nhổ được củ cải to đầu tiên trong đời em hét lên vì sung sướng.
Điều em thích nhất là lúc ngồi ăn trưa ngoài trời, mọi người ngồi vòng tròn, vừa ăn cơm nắm, vừa kể chuyện, cười vang cả một góc đồi. Em nhận ra rằng lao động vất vả nhưng mang lại niềm vui và sự gắn kết thật đặc biệt. Chuyến đi ấy không chỉ giúp em hiểu hơn về thiên nhiên, về công việc của người nông dân mà còn khiến em yêu quý hơn từng hạt cơm, từng cọng rau mà mình ăn mỗi ngày.
Đó là một ngày em sẽ không bao giờ quên, một ngày trải nghiệm đơn giản mà đầy ý nghĩa. Em thấy mình lớn hơn một chút, hiểu hơn về cuộc sống quanh mình, và biết trân trọng những điều nhỏ bé tưởng chừng rất bình thường. Trên đường về, gió vẫn mát, trời vẫn trong, mà lòng em lại dâng lên cảm giác thật lạ, cảm giác vừa vui, vừa biết ơn, vừa mong những ngày như thế sẽ đến thêm một lần nữa.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin