

Việt Nam ơi!
Đất nước tôi yêu
Từ lúc nghe lời ru của mẹ
Cánh cò bay trong những giấc mơ
Từ lúc nghe truyền thuyết mẹ Âu Cơ
Từ lúc tôi còn chập chững tuổi thơ
Việt Nam ơi!
Đất mẹ dấu yêu
Của những con người
Đã bao đời đầu trần chân đất
Mà làm nên kỳ tích bốn ngàn năm
Qua bể dâu
Dẫu có điêu linh, dẫu có thăng trầm
Hào khí oai hùng muôn đời truyền lại
Để thác ghềnh rồi cũng vượt qua
Đường đến vinh quang nhiều bão tố phong ba
Việt Nam ơi!
Tiếng gọi từ trái tim
Nghe đâu đây lời tổ tiên vang vọng
Vận nước thịnh, suy, khát khao luôn cháy bỏng
Vượt những đảo điên, xây dựng ước mơ
Đường thênh thang nhịp thời đại đang chờ
Việt Nam ơi!
Đất nước bên bờ biển xanh
Toả nắng lung linh lòng người say đắm
Những bi hùng suốt chiều dài sâu thẳm
Và trăn trở hôm nay luôn day dứt trong lòng
Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không
Ơi Việt Nam
phân tích bài thơ trên (từng khổ rõ ràng)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

“Con cò bay lả bay la
Bay từ cửa phủ bay ra cánh đồng…”
Từ lời ru ngọt ngào ấy, tình yêu quê hương đã thấm vào tâm hồn người Việt từ thuở nằm nôi. Những hình ảnh dân gian mộc mạc không chỉ nâng giấc tuổi thơ mà còn gieo vào lòng mỗi người con đất Việt tình yêu nước nồng nàn, bền bỉ theo năm tháng. Trong mạch cảm xúc ấy, bài thơ “Việt Nam ơi” của Huy Tùng như một tiếng gọi thiêng liêng từ trái tim, tha thiết mà hùng tráng. Tác phẩm là khúc tráng ca ngợi ca đất mẹ Việt Nam từ cội nguồn truyền thống đến hiện tại gian nan và tương lai rộng mở, thắp lên trong lòng người đọc niềm tự hào và khát vọng dựng xây đất nước.
Việt Nam ơi!” là một bài thơ hiện đại mang đậm âm hưởng trữ tình - chính luận, viết bằng giọng điệu thiết tha, đầy tự hào. Không rõ tên tác giả cụ thể, nhưng tác phẩm đã lan tỏa mạnh mẽ trong cộng đồng bởi sự giản dị mà sâu sắc, dễ đi vào lòng người. Bài thơ sử dụng cấu trúc điệp khúc với tiếng gọi “Việt Nam ơi!” mở đầu mỗi khổ, như một lời khẳng định, một niềm tự hào và một tiếng gọi đồng vọng từ lịch sử, hiện tại đến tương lai.
Ngay từ khổ thơ đầu tiên, tác giả đã đặt nền móng cho tình yêu nước bằng những hình ảnh hết sức thân quen:
“Việt Nam ơi!
Đất nước tôi yêu
Từ lúc nghe lời ru của mẹ
Cánh cò bay trong những giấc mơ
Từ lúc nghe truyền thuyết mẹ Âu Cơ
Từ lúc tôi còn chập chững tuổi thơ”
Không bắt đầu bằng những bản anh hùng ca lớn lao, tác giả nhẹ nhàng đưa ta về miền kí ức tuổi thơ – nơi những câu hát ru, những hình ảnh dân gian như “cánh cò” đã gieo hạt giống yêu nước vào tiềm thức. Hình ảnh biểu tượng “cánh cò” không chỉ là hình ảnh đồng quê mà còn là ẩn dụ cho sự chở che, bền bỉ, hiền hậu – cũng chính là hình ảnh của đất mẹ Việt Nam. Cùng với đó, truyền thuyết “mẹ Âu Cơ” được nhắc đến như một biểu tượng gốc rễ, gợi nhắc mối dây liên kết thiêng liêng giữa cá nhân và cộng đồng dân tộc. Giọng thơ nhẹ nhàng, mượt mà, giàu chất nhạc – như một khúc dân ca dẫn dắt người đọc về với nguồn cội.
Từ dòng cảm xúc sâu lắng ấy, bài thơ tiếp tục chuyển mạch để khắc họa niềm tự hào về một dân tộc kiên cường – những con người bình dị đã làm nên những kỳ tích vĩ đại.
“Việt Nam ơi!
Đất mẹ dấu yêu
Của những con người
Đã bao đời đầu trần chân đất
Mà làm nên kỳ tích bốn ngàn năm
Qua bể dâu
Dẫu có điêu linh, dẫu có thăng trầm
Hào khí oai hùng muôn đời truyền lại
Để thác ghềnh rồi cũng vượt qua
Đường đến vinh quang nhiều bão tố phong ba”
Tình yêu nước không chỉ là cảm xúc, mà còn là niềm tự hào khi nhìn lại hành trình lịch sử đầy bi hùng của dân tộc. Tác giả khắc họa chân thực hình ảnh những con người “đầu trần chân đất” – chất phác, bình dị – nhưng mang trong mình sức mạnh vượt qua mọi gian khổ, làm nên “kỳ tích bốn ngàn năm”. Nghệ thuật tương phản ở đây được vận dụng hiệu quả: cái giản dị đối lập với kỳ tích, cái gian khó đối lập với chiến thắng, tạo nên chiều sâu cảm xúc và nâng tầm giá trị con người Việt.
Không chỉ hoài niệm về quá khứ, bài thơ còn hướng về hiện tại – nơi tình yêu nước được thể hiện bằng trách nhiệm và khát vọng dựng xây tương lai.
“Việt Nam ơi!
Tiếng gọi từ trái tim
Nghe đâu đây lời tổ tiên vang vọng
Vận nước thịnh, suy, khát khao luôn cháy bỏng
Vượt những đảo điên, xây dựng ước mơ
Đường thênh thang nhịp thời đại đang chờ”
Từ dòng chảy lịch sử, bài thơ dẫn dắt về hiện tại – nơi tiếng gọi “Việt Nam ơi!” không chỉ là lời ca tụng quá khứ, mà còn là tiếng thúc giục mỗi người trước vận mệnh dân tộc. Tác giả khéo léo sử dụng giọng điệu thiết tha kết hợp chất chính luận, gợi lên cảm thức trách nhiệm và khát vọng cống hiến. Những từ ngữ như “cháy bỏng”, “đảo điên”, “xây dựng” vừa diễn tả thử thách thực tế, vừa truyền năng lượng tích cực, thúc giục thế hệ hôm nay không ngừng hành động.
Và rồi, từ quá khứ và hiện tại, tác giả đưa người đọc đến với hình ảnh đất nước hôm nay – một Việt Nam tươi sáng nhưng vẫn còn nhiều nỗi niềm canh cánh.
“Việt Nam ơi!
Đất nước bên bờ biển xanh
Toả nắng lung linh lòng người say đắm
Những bi hùng suốt chiều dài sâu thẳm
Và trăn trở hôm nay luôn day dứt trong lòng
Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không
Ơi Việt Nam!”
Khổ thơ cuối là sự tổng hòa giữa niềm tự hào và những thao thức thời đại. Đất nước hiện lên trong vẻ đẹp rực rỡ, lung linh như tranh vẽ, nhưng ẩn sâu trong đó là nỗi “day dứt”, là những vấn đề chưa nguôi. Sự đan cài giữa ánh sáng và bóng tối, giữa “tỏa nắng” và “bi hùng”, giữa “say đắm” và “trăn trở”, khiến bài thơ không chỉ dừng lại ở cảm xúc ngợi ca mà còn mang chiều sâu phản tỉnh, thúc đẩy tư duy và hành động. Câu kết “Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không” là một câu thơ giàu biểu cảm và tính biểu tượng: lời thơ như vọng lên từ tim đất nước, ngân vang giữa không gian và thời gian.
Bài thơ “Việt Nam ơi!” là sự kết hợp hài hòa giữa chất trữ tình sâu lắng và chính luận thuyết phục. Với lối biểu đạt linh hoạt, hình ảnh gần gũi mà giàu sức gợi, điệp từ “Việt Nam ơi!” không chỉ là một cách xưng gọi thân thương, mà còn là điểm nhấn nghệ thuật xuyên suốt, làm nên mạch cảm xúc liền mạch, lay động trái tim người đọc. Nghệ thuật ngôn ngữ trong bài thơ là sự kết hợp của truyền thống và hiện đại – giản dị nhưng mang chiều sâu văn hóa, bình dị nhưng có sức truyền cảm mạnh mẽ.
“Việt Nam ơi!” không chỉ là một bài thơ, mà là một lời thề sắt son, một bản tình ca bất tận về tình yêu Tổ quốc. Bài thơ nhắc nhở mỗi người con đất Việt hãy gìn giữ ký ức lịch sử, trân trọng hiện tại và chung tay vun đắp tương lai. Trong trái tim mỗi chúng ta, tiếng gọi “Việt Nam ơi!” sẽ luôn vang vọng – như một lời hứa, một niềm tin và một khát vọng sống mãi với thời gian.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bạn tham khảo:
"Việt Nam", là hai tiếng thiêng liêng luôn ngân vang trong tim mỗi con người dân đất Việt.Bài thơ " Việt Nam ơi! " là lời tự tình tha thiết, đầy tự hào của một người con dành cho quê hương, dân tộc. Từng khổ thơ như một chặng đường , một giai điệu đưa người đọc đi từ ký ức tuổi thơ đến hiện thực, từ truyền thống đến khát vọng tương lai.
Khổ thơ đầu mở ra bằng tình yêu đất nước từ những điều bình dị, gần gũi:
" Việt Nam ơi!
Đất nước tôi yêu
Từ lúc nghe lời ru của mẹ
Cánh cò bay trong những giấc mơ
Từ lúc nghe truyền thuyết mẹ Âu Cơ
Từ lúc tôi còn chập chững tuổi thơ"
Chứa trong những lời thơ là tình yêu Tổ quốc được khơi nguồn từ lời ru ngọt ngào của mẹ, từ hình ảnh cánh cò, một biểu tượng của làng quê Việt, từ truyền thuyết Lạc Long Quân - Âu Cơ. Những hình ảnh ấy gợi nhắc tới cội nguồn dân tộc, gắn liền với tuổi thơ, thấm đẫm vào tâm hồn mỗi người một cách tự nhiên, sâu sắc.
Tiếp đến khổ thơ thứ hai tiếp nối bằng niềm tự hào về con người Việt Nam:
"Việt Nam ơi!
Đất mẹ dấu yêu
Của những con người
Đã bao đời đầu trần chân đất
Mà làm nên kỳ tích bốn ngàn năm"
Hình ảnh "đầu trần chân đất" gợi nên sự lam lũ, chịu thương chịu khó, nhưng cũng đầy kiên cường, bất khuất. Chính những con người mộc mạc ấy đã viết nên trang sử bốn ngàn năm huy hoàng cho dân tộc. Đây là lời tri ân, tôn vinh vẻ đẹp con người Việt Nam qua bao thế hệ.
Rồi đến khổ thứ ba , đã khẳng định ý chí bền bỉ và hào khí quật cường của dân tộc:
"Qua bể dâu
Dẫu có điêu linh, dẫu có thăng trầm
Hào khí oai hùng muôn đời truyền lại
Để thác ghềnh rồi cũng vượt qua
Đường đến vinh quang nhiều bão tố phong ba"
Bằng loạt hình ảnh ẩn dụ như " bể dâu " , "thác ghềnh " ,"bão tố phong ba ", tác giả đã khẳng định rằng dẫu gặp khó khăn, dân tộc Việt Nam vẫn vững vàng vượt qua. Điều đó có được là nhờ " hào khí oai hùng " được lưu truyền từ ngàn đời, là một bản sắc bất diệt của hồn Việt.
Khổ thơ thứ tư là lời thức tỉnh, là tiếng gọi thiêng liêng từ trái tim người con đất Việt:
"Việt Nam ơi!
Tiếng gọi từ trái tim
Nghe đâu đây lời tổ tiên vang vọng
Vận nước thịnh, suy, khát khao luôn cháy bỏng
Vượt những đảo điên, xây dựng ước mơ"
Việt Nam không chỉ là một miền đất, mà là tiếng gọi từ sâu thẳm trái tim. Lời tổ tiên như vọng về từ quá khứ, thôi thúc thế hệ hôm nay gìn giữ, xây đắp tương lai. Dù trải qua " đảo điên ", biến động, thì khát vọng vươn lên vẫn luôn cháy bỏng.
Khép lại bài thơ, khổ cuối là bức tranh đất nước tươi đẹp và trăn trở hiện tại:
"Việt Nam ơi!
Đất nước bên bờ biển xanh
Toả nắng lung linh lòng người say đắm
Những bi hùng suốt chiều dài sâu thẳm
Và trăn trở hôm nay luôn day dứt trong lòng
Tiếng yêu thương vang vọng giữa trời không"
Tác giả ngợi ca vẻ đẹp đất nước một Việt Nam "bên bờ biển xanh", rạng rỡ trong ánh nắng hoà cùng "bi hùng" lịch sử. Song, bên cạnh niềm tự hào là những trăn trở về hiện tại về những điều chưa trọn vẹn, về trách nhiệm gìn giữ, dựng xây đất nước. Và cuối cùng, tiếng gọi "Việt Nam ơi!" lại cất lên như một bản tình ca bất tận giữa đất trời.
Tóm lại, bài thơ " Việt Nam ơi!" là một khúc ca ngợi ca quê hương tha thiết, lắng sâu trong tâm hồn. Qua từng khổ thơ, tác giả đã dẫn dắt người đọc đi qua dòng chảy lịch sử, khơi gợi tình yêu Tổ quốc từ những điều giản dị nhất. Đó là lời nhắc nhở mỗi người con Việt Nam hôm nay hãy sống có trách nhiệm, có khát vọng, để làm rạng danh đất mẹ thiêng liêng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin