

Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:
CÁI CHẾT CỦA CON MỰC
Người ta định giết Mực đã lâu rồi. Mực là con già hơn trong hai con chó của nhà. Nhưng
cũng là con nhiều nết xấu. Nó tục ăn: đó là thường. Nó nhiều vắt: cái ấy đủ khổ cho nó. Nó cắn
càn ấy là cái khổ của bọn ăn mày. Nhưng nó lại sủa như một con gà gáy: cái này thì không thể
nào tha thứ được. Thoạt tiên người ta định ngày chết cho nó vào dịp Thanh Minh. May cho nó
hôm ấy bà chủ nhà bị ốm.
Rồi thì là Tết tháng năm. Bỗng nhiên đứa con út của bà ươn mình: bà phải kiêng để lấy
sữa lành cho con bú. Sau cùng người ta nhất định thịt nó vào rằm tháng bảy ai ốm mặc. Nhưng
lần nầy Mực vẫn còn thoát nạn là vì nhờ có Du. Người con cả xa xôi ấy vừa viết thư báo chẳng
bao lâu sẽ về. Bà mẹ mừng như tìm được một vật quý bị rơi và bà nhất định lùi ngày xử con
Mực lại.
Bây giờ thì Du về rồi. Chiều hôm qua con người phóng đãng ấy đã khệ nệ xách cái vali
rất nặng bước vào sân, miệng mỉm cười và mặt đỏ. Cái nhà tranh, mấy cây cau hình như vừa
đúng thẳng hơn lên để chào chàng. Rồi đến lũ em ầm ỹ đẩy mành chạy òa ra, và bà mẹ mừng
quá cười và khóc. Nhưng kẻ lên tiếng trước nhất là con Mực. Con chó già nua ấy rít lên cái thứ
tiếng gà gáy của nó và chạy lại Du. Bà mẹ thét lên và lũ em chửi những câu thô tục. Du bỡ ngỡ
nhìn mọi người.
- Hình như mẹ không được khoẻ, ồ các em đã lớn cả rồi: Thanh, Tú, đứa nào đây? À, Thảo
con chuột nhắt, trông Thảo xinh quá nhỉ? À! Con Mực, vẫn con chó ngày ấy đấy à?... Trông
nó già đi tệ!... Con chó đã nhận ra người chủ cũ. Nó đứng lặng vẫy đuôi, đầu cúi xuống, hai
mắt nhèm ương ướt nhìn đất như tủi phận. Du thương hại: đó là người bạn lặng lẽ thui thủi bên
chàng những năm xưa khi đêm vắng, chàng ngồi nhìn trăng mà oơ mộng. Chàng muốn cúi
xuống vuốt ve. Nhưng nó bẩn ghê gớm quá, lông rụng từng mảng, thịt trắng lộ ra có nơi sần
mụn nữa. Dáng điệu thì già nua, có vẻ buồn và len lén như phòng bị một cách yếu ớt. Không
còn những cái vẫy đuôi mạnh dạn những cái nhìn rất bạn bè và những cái hít chân vồ vập như
khi một con chó đã vui và không ngờ vực. Du thấy lòng nằng nặng. Chàng đưa chân chạm khẽ
vào con chó để tỏ tình thương. Con chó vẫy đuôi mạnh hơn nhưng len lén lánh ra: dáng điệu
một kẻ sợ hãi cố cười với người nó sợ. Và tức khắc nó vặn vẹo mình và rít lên một tiếng ngắn
và to; đứa em tưởng anh đá hụt trả thù cho anh bằng một cái đá mạnh vào sườn con vật. Nó lấm
lét lảng dần cũng không dám chạy một cách thẳng thắn để đi trốn nữa. Du trách em:
- Sao Tú ác thế?
- Cần gì, đến mai giết thịt cho anh ăn đấy.
Du thấy cái vui đoàn tụ giảm hẳn đi một nửa. Hình ảnh con chó ghẻ với cái buồn mơ hồ
cứ lảng vảng trong óc chàng mãi mãi. Sáng hôm sau lúc ăn cơm chàng thoáng thấy nó đi qua,
đầu cúi mắt nhìn nghiêng như những người giả trá. Chàng muốn gọi nó vào kẹp nó vào giữa
hai bàn chân và vừa ăn vừa vẩy cho nó miếng cơm chung một bát. Nhưng mà không thể được:
dịu dàng quá là yếu tâm hồn, và ai hiểu được rằng mình lại có thể yêu thương một con chó bẩn
ghê gớm như thế được?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`***` ` \color{#666666}{l}\color{#808080}{q}\color{#999999}{h}\color{#b3b3b3}{w} `
`1`. Đề tài :
`+` Kể về số phận đáng thương của con mực từ đó phản ánh về sự vô cảm của con người đối với những sinh vật bẻ nhỏ, yếu ớt trong xã hội ngày xưa cũng như bây giờ.
`2`. Bài học rút ra :
`+` Chúng ta cần phải biết yêu thương, bảo vệ, chăm sóc động vật vì chúng cũng có cảm xúc, cũng có hành động hãy đối xử tốt với chúng
`+` Chúng ta cần phải có lòng bao dung vì không phải lòng bao dung được áp dụng với mỗi con người mà cần phải áp dũng với mỗi loài động vật bé nhỏ để chúng cảm nhận được tình yêu thương
`3`.
`-` Ca ngợi :
`+` Tình cảm trung thành, đáng thương của con vật nuôi đồng thời cũng ca ngợi tấm lòng nhân hậu còn chút ít trong nhân vật Du . Động vật cũng là một sinh vật tồn tại trên trái đất nó có thể chịu đựng, nhẫn nhịn với người chủ của mình . Du người từng lưỡng lự, thương cảm và không dứt khoát với việc giết chó vì trong lòng Du còn day dứt một nỗi buồn nào đó
`-` Phê phán :
`+` Văn bản phê phán những con người vô cảm chỉ biết nghĩ cho bản thân, họ tàn nhẫn, độc ác đến nỗi có thể hành hạ, đánh đập một con vật nuôi đã gắn bó với mình suốt bao năm. Họ máu lạnh đễn nỗi bỏ mặc nó nhịn đói, nhịn khát và chỉ quan tâm đến bản thân hay gia đình của họ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
`@` Đề tài:
Truyện ngắn “Cái chết của con Mực” khai thác đề tài tình cảm giữa con người và loài vật, đồng thời đặt con người vào tình huống giằng co giữa lý trí và tình cảm, giữa bản năng và nhân đạo, để từ đó bộc lộ diện mạo tâm hồn con người trong những khoảnh khắc tưởng như rất đời thường
`@` Bài học rút ra từ truyện:
Qua truyện ngắn " Cái chết của con Mực" em rút ra bài học về lòng nhân ái, sự cảm thông và trắc ẩn đôi khi không dễ để giữ vững, ranh giới giữa thiện và ác đôi khi lại mỏng như mép lưỡi dao, nhưng chính những giây phút mềm lòng ấy mới khiến con người trở nên người hơn. Khi đối diện với lựa chọn tưởng chừng nhỏ bé: giết hay tha một con chó, ta lại thấy rõ cả chiều sâu đạo đức và bản lĩnh tâm hồn. Đừng để hoàn cảnh làm lu mờ tình thương, bởi đôi khi,chỉ một quyết định tàn nhẫn nhỏ cũng khiến ta áy náy ân hận lâu dài về sau
`@` Truyện ngắn ca ngợi và phê phán :
-Ca ngợi: Truyện ca ngợi tình cảm trung thành của loài vật, đặc biệt là sự gắn bó âm thầm, thủy chung của con chó Mực - một biểu tượng cho tình nghĩa lặng thầm mà sâu nặng. Đồng thời, truyện cũng đề cao lòng nhân đạo và sự đấu tranh nội tâm mãnh liệt để bảo vệ cái thiện trong tâm hồn con người
-Phê phán: Tác giả lên tiếng phê phán sự vô cảm, tàn nhẫn của con người khi coi loài vật là món ăn, là vật hy sinh không hơn không kém, có thể giết bất cứ lúc nào mà không quan trọng tình cảm.Đồng thời qua đó cũng lên án những định kiến xã hội và áp lực nam tính khiến con người phải “dứt tình” để chứng tỏ bản lĩnh bản thân mà đôi khi thực chất là sự bạo tàn được nguỵ biện bởi họ cũng có tình người, sự thấu hiểu và đồng cảm
#tranthy2k9##trngathy#
∞HỌC TỐT∞
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin