

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án `+` Giải thích các bước giải:
Câu `4`:
`-` Nỗi lo âu của "Mẹ Âu Cơ" trong khổ thơ cuối bắt nguồn từ tình mẫu tử thiêng liêng và nỗi đau đáu trước sự hi sinh của những người con đã ngã xuống vì biển đảo quê hương. Đó là nỗi đau không có hình thù nhưng lại len lỏi vào từng nhịp thở, từng lời ru, từng ánh mắt đăm chiêu nhìn về phương Đông mịt mờ gió bão.
Câu `5`:
`-` Đoạn thơ đã khơi gợi trong em một dòng xúc cảm dạt dào và sâu thẳm. Đó là niềm tự hào vô bờ về máu thịt cha ông hòa vào từng con sóng nơi Hoàng Sa Trường Sa. Đó còn là sự trào dâng của lòng biết ơn, khi nghĩ về những người mẹ tiễn con ra khơi trong nước mắt mà lòng vẫn cứng như đá. Biển đảo quê hương không chỉ là một phần lãnh thổ thiêng liêng, mà còn là một phần trong tâm khảm của mỗi con người mang dòng máu Lạc Hồng.
Câu 6:
`-` Đọc đoạn thơ, trong lòng em dâng lên một niềm xúc động thiêng liêng như sóng ngầm dội vào tim. Hoàng Sa, Trường Sa không còn là hai cái tên trên bản đồ mà là nơi trái tim Việt Nam đang thổn thức. Em hình dung ra những người lính trẻ ngày đêm canh giữ biển trời, máu họ hoà vào sóng, xương họ gửi lại nơi đảo xa. Từng câu thơ là từng tiếng gọi của lịch sử, nhắc nhở em rằng từng mét nước ngoài khơi kia đều được đánh đổi bằng sự hy sinh không tính đếm. Em yêu biển đảo không phải bằng những câu từ hoa mỹ, mà bằng sự thấu cảm, bằng trái tim biết ơn và bằng lời hứa sẽ không bao giờ quên hình bóng của những con người thầm lặng đã viết nên bản anh hùng ca bất diệt giữa trùng khơi sóng gió.
Câu `7`:
Bài làm:
Bạo lực gia đình là một vết cắt sâu vào tổ ấm vốn được xây nên từ tình yêu thương và sự tin tưởng. Không ai sinh ra để chịu đựng, và càng không ai xứng đáng bị tổn thương ngay trong chính ngôi nhà của mình. Thế nhưng, đáng buồn thay, vẫn có những đứa trẻ lớn lên trong nước mắt, vẫn có những người vợ sống trong sợ hãi, vẫn có những mái nhà ngập tràn tiếng la hét thay vì tiếng cười. Bạo lực gia đình không đơn thuần là một hành động tức thời, đó là bi kịch âm ỉ gặm nhấm tâm hồn, là quả bom nổ chậm hủy hoại niềm tin, là cái bóng đè nặng lên hạnh phúc của bao thế hệ.
Gia đình là tế bào đầu tiên của xã hội. Một gia đình ấm êm sẽ là nơi nuôi dưỡng nhân cách, bồi đắp yêu thương và tạo nên những con người biết sống tử tế. Nhưng khi yêu thương bị thay bằng roi vọt, khi lời nói biến thành vết thương, gia đình không còn là mái ấm mà chỉ còn là mái che cho những nỗi sợ. Những đứa trẻ chứng kiến bạo lực từ nhỏ sẽ lớn lên trong lệch lạc cảm xúc, dễ cáu giận, dễ tổn thương hoặc tệ hơn là tái hiện lại những hành vi đó trong cuộc sống sau này. Người phụ nữ, người chồng hoặc người già phải sống trong bạo hành không chỉ bị tổn thương thể xác mà còn suy sụp tinh thần, dần đánh mất ý chí sống và khát vọng hạnh phúc. Đó chính là mầm mống đẩy lùi sự phát triển của xã hội, là gốc rễ của nhiều bi kịch.
Vậy làm sao để ngăn chặn bạo lực gia đình? Trước tiên, mỗi người cần học cách kiểm soát cảm xúc, đặt mình vào vị trí của người khác trước khi hành động. Đừng để cơn giận biến tay mình thành vũ khí làm tổn thương người thân. Thay vì im lặng chịu đựng, những người bị bạo hành hãy mạnh mẽ lên tiếng, tìm đến sự giúp đỡ của cộng đồng và pháp luật. Nhà trường cần giáo dục kỹ năng sống, kỹ năng xử lý mâu thuẫn cho học sinh ngay từ nhỏ. Truyền thông và mạng xã hội phải lan tỏa thông điệp về bình đẳng và tôn trọng trong gia đình. Quan trọng nhất, pháp luật cần nghiêm khắc hơn với những hành vi bạo hành, để không một ai có thể viện lý do tình cảm để bao biện cho tội ác của mình.
Mỗi giọt nước mắt vì bạo lực là một lời cảnh tỉnh. Mỗi mái ấm tan vỡ là một hồi chuông báo động. Đừng để gia đình, nơi đáng ra là chốn bình yên nhất, lại trở thành địa ngục ngột ngạt nhất. Mỗi chúng ta hãy hành động, bắt đầu từ những điều nhỏ nhất: một cái ôm, một lời xin lỗi, một thái độ kiên quyết khi chứng kiến bất công. Bởi yêu thương không phải là thứ để nói suông. Yêu thương phải được thể hiện bằng hành động, bằng sự nhẫn nại, bao dung và tuyệt đối không có chỗ cho bạo lực. Khi mỗi gia đình thật sự trở thành tổ ấm, xã hội sẽ không còn những đứa trẻ lớn lên trong sợ hãi hay những người mẹ lặng lẽ khóc thầm trong đêm tối. Chỉ khi ấy, hạnh phúc mới thật sự nảy nở từ những điều giản dị nhất trong chính căn nhà của mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin