

Viết bài văn kể lại một chuyến đi (tham quan một di tích lịch sử, văn hóa) ở đảo Gạc Ma tỉnh khánh hòa
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Có những chuyến đi không chỉ đi để tham quan mà còn là hành trình trở về với cội nguồn với lịch sử dân tộc. Có những nơi dù không lộng lẫy, xa hoa, nhưng lại khiến trái tim ta lặng đi vì xúc động. Với tôi chuyến tham quan Khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma tại huyện Cam Lâm, tỉnh Khánh Hòa chính là một hành trình như thế – một chuyến đi để hiểu hơn về lòng yêu nước, về sự hy sinh thầm lặng của những người lính giữ biển trời Tổ quốc.
Hôm ấy là một sáng mùa hè trong trẻo. Cả lớp tôi háo hức khởi hành từ sớm, ai cũng mong chờ giây phút được tận mắt nhìn thấy nơi ghi dấu sự kiện bi tráng của dân tộc. Sau hơn một giờ di chuyển, xe dừng lại trước cổng khu tưởng niệm. Không khí nơi đây thật đặc biệt – trang nghiêm, lặng lẽ, giữa khung cảnh bao la của trời biển miền Trung. Những hàng cây xanh rì rào trong gió như đang kể chuyện về một thời hoa lửa.
Trước khi vào tham quan khu tưởng niệm, chúng tôi được thầy cô cho dạo bước dọc theo bờ biển. Cảnh vật hai bên đường thật đẹp và thanh bình. Biển Cam Lâm mênh mông mở rộng, nước trong xanh như ngọc, lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai. Những con sóng bạc đầu không ngừng vỗ nhẹ vào bờ cát trắng, trải dài như dải lụa mềm mại giữa đất trời. Xa xa, những chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé lặng lẽ trôi trên mặt nước, như những dấu lặng bình yên giữa bản hùng ca biển cả. Hai bên đường dẫn vào khu tưởng niệm là hàng dừa xanh rì và những thảm muống biển bò lan trên cát, vẫn vươn mình mạnh mẽ giữa gió cát và nắng gió, như biểu tượng cho sức sống mãnh liệt của con người nơi đây. Vẻ đẹp yên bình ấy khiến tôi chợt thấy nghẹn ngào – bởi chính nơi tưởng chừng thanh thản ấy, ba mươi bảy năm trước đã từng chứng kiến máu đỏ thấm vào lòng biển.
Điểm nhấn nổi bật của khu tưởng niệm là công trình mang tên “Vòng tròn bất tử” – bức tượng đồng tái hiện hình ảnh 64 người lính hải quân Việt Nam đã anh dũng hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma vào ngày 14 tháng 3 năm 1988. Các chiến sĩ tay trong tay, tạo thành một vòng tròn kiên cường giữa biển khơi, như biểu tượng bất diệt cho tinh thần đồng đội và lòng trung kiên son sắt. Đứng trước tượng đài, em lặng người. Những gương mặt kiêu hãnh, ánh mắt rực lửa trên bức tượng như vẫn đang canh giữ biển trời, bất chấp mọi bão tố.
Chúng tôi theo chân cô hướng dẫn viên đi tham quan nhà trưng bày – nơi lưu giữ những bức ảnh, di vật và tài liệu về các chiến sĩ đã ngã xuống. Mỗi hiện vật là một câu chuyện, một mảnh đời dở dang, một giấc mơ thanh xuân còn dang dở... Có người mới chỉ mười tám tuổi – cái tuổi còn chưa kịp trải đời, đã nằm lại giữa đại dương. Lòng tôi nhói lên khi đọc những dòng thư cuối cùng họ viết cho mẹ, cho em gái, cho người yêu – mộc mạc, chân thành, nhưng đầy cảm động. Chúng tôi đã dâng hương và dành một phút mặc niệm trước tượng đài. Khoảnh khắc ấy, trong không gian lặng như tờ, chỉ có tiếng gió biển rì rào như lời ru của đất mẹ, lòng tôi trào dâng sự biết ơn và tự hào vô cùng. Tôi thầm hứa sẽ sống xứng đáng với sự hy sinh cao cả ấy – những con người đã lấy thân mình làm lá chắn cho biên cương Tổ quốc.
Chuyến đi kết thúc, nhưng dư âm của nó vẫn còn mãi trong tim tôi. Khu tưởng niệm Gạc Ma không chỉ là một địa danh lịch sử, mà còn là nơi đánh thức lòng yêu nước, niềm tự hào dân tộc và nhắc nhở thế hệ trẻ hôm nay về giá trị của hòa bình. Tổ quốc không chỉ là bản đồ trên trang sách, mà là máu xương, là sự hy sinh thầm lặng của bao người con đã ngã xuống để gìn giữ từng tấc đất, từng con sóng. Và trong hành trang lớn lên của tôi, chuyến đi ấy sẽ mãi là điểm tựa tinh thần thiêng liêng nhất.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
$#Saraloveyou$
Bài làm:
Có những chuyến đi chỉ đơn thuần là trải nghiệm, nhưng cũng có những hành trình chạm sâu vào tâm khảm – để lại dư âm không thể xóa nhòa. Tôi đã từng đi qua bao vùng đất đẹp của Tổ quốc, nhưng chuyến đi đến đảo Gạc Ma, nơi thấm đẫm máu xương và ký ức thiêng liêng của dân tộc, là hành trình khiến trái tim tôi rung động mạnh mẽ nhất. Giữa mênh mông trời biển xanh thẳm, giữa sóng gió cuộn trào của đại dương, tôi như lặng người trước dấu tích của một bản anh hùng ca đã được viết nên bởi máu, nước mắt và lòng quả cảm phi thường.
Đó là một buổi sáng tinh khôi, nắng nhẹ và gió mang hương mằn mặn của biển cả. Từng đợt sóng bạc đầu vỗ về mạn tàu khi chúng tôi tiến dần ra phía đảo. Từ xa, đảo Gạc Ma hiện lên nhỏ bé mà kiêu hùng giữa bao la sóng nước. Khi đặt chân xuống khu tưởng niệm trên đảo, tôi cảm giác như thời gian ngưng đọng. Không khí trở nên trang nghiêm, yên lặng đến lạ thường. Dưới chân tôi là những viên đá lát đường giản dị, còn phía trước là tượng đài Gạc Ma – nơi khắc ghi tên tuổi của `64` người lính đã anh dũng hy sinh trong trận chiến giữ đảo năm `1988`. Những dòng chữ lạnh lẽo trên bia mộ như đang kể lại câu chuyện thiêng liêng, khiến tim tôi run lên vì xúc động.
Tôi bước chậm rãi, đặt tay lên từng tấm bia, lòng dâng trào bao cảm xúc khó tả. Tôi đọc tên từng chiến sĩ – có người chỉ mới đôi mươi, có người chưa kịp trở về quê hương lần cuối. Nhưng họ đã chọn ở lại đây, hóa thân vào biển cả để bảo vệ từng tấc đảo, từng lá cờ đỏ sao vàng. Gió biển lồng lộng cuốn tung tà áo tôi, cũng như đang vẫy gọi ký ức về những người con bất tử. Họ không gục ngã, mà họ nằm xuống để Tổ quốc đứng vững. Giữa biển trời bao la, tôi chợt cảm nhận rõ hơn bao giờ hết ý nghĩa hai chữ “bình yên”.
Không chỉ là một chuyến đi học tập, Gạc Ma đã trở thành bài học sống động và thiêng liêng về lòng yêu nước. Nhìn lá cờ Tổ quốc tung bay giữa đảo, tôi như nghe thấy lời thề sắt đá của những người chiến sĩ năm xưa: "Còn người, còn đảo." Những dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống không phải vì buồn, mà vì tự hào – tự hào được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất anh hùng, nơi máu của cha ông đã hòa vào sóng biển để giữ lấy chủ quyền thiêng liêng.
Tôi rời đảo trong ánh chiều buông nhẹ, lòng trĩu nặng những nghĩ suy. Từ chuyến đi ấy, tôi hiểu rằng tình yêu Tổ quốc không phải là điều gì lớn lao, mà đôi khi chỉ là sự biết ơn sâu sắc với những người đã ngã xuống. Gạc Ma sẽ mãi là ngọn lửa âm ỉ cháy trong tim tôi – nhắc nhở tôi sống tử tế hơn, mạnh mẽ hơn và xứng đáng hơn với những điều thiêng liêng mà thế hệ đi trước đã đánh đổi bằng cả sinh mạng. Gạc Ma không chỉ là một hòn đảo – đó là nơi giấc mơ hoà bình được viết bằng máu và bất diệt cùng thời gian.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin