Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Người em gặp lần đầu nhưng nhớ mãi là một cô gái khá đặc biệt. Khi em nhìn thấy cô ấy lần đầu, cô ấy đứng dưới ánh sáng của buổi chiều tà, với làn da trắng mịn và mái tóc dài, óng ả. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, dáng người thanh mảnh, nhưng lại toát lên một vẻ mạnh mẽ và tự tin. Điều đặc biệt là đôi mắt cô ấy. Đôi mắt đó như biết nói, lúc nhìn em, trong ánh mắt ấy có sự hiền hòa nhưng cũng đầy tò mò và khám phá.
Cô ấy cười một cách rất tự nhiên, không gượng gạo, khiến em cảm thấy gần gũi dù chưa từng trò chuyện. Khi cô ấy nói, giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo, mỗi lời cô ấy nói đều mang một sự chân thành và ân cần. Mặc dù lúc đó em chỉ mới gặp cô ấy lần đầu, nhưng lại có cảm giác như đã biết cô ấy từ lâu.
Điều khiến em ấn tượng nhất là cách cô ấy đối xử với mọi người xung quanh. Cô ấy luôn nhẹ nhàng, lịch thiệp, và sẵn sàng giúp đỡ những người cần, không cần phải hỏi. Chắc chắn đây là một người mà em sẽ không bao giờ quên, bởi không chỉ vẻ ngoài xinh đẹp mà còn là cái tâm, cái tình của cô
ấy.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bạn tham khảo:
Có những người ta gặp suốt đời vẫn chẳng để lại ấn tượng, nhưng cũng có người chỉ gặp một lần mà khiến ta nhớ mãi. Với em, đó là một ông lão bán vé số mà em tình cờ gặp trong một buổi chiều mưa khi theo mẹ đến siêu thị cách nhà không xa.
Hôm ấy trời bất chợt đổ mưa to. Mẹ em chạy vội vào mái hiên siêu thị trú mưa, em cũng nép sau lưng mẹ. Trong làn mưa trắng xóa, em thấy một ông cụ khoảng ngoài bảy mươi tuổi, người gầy gò, mặc chiếc áo sơ mi cũ sờn, ướt sũng. Ông đội một chiếc mũ lá đã sờn rách, tay cầm xấp vé số được bọc trong túi ni-lông. Dưới mưa, ông vẫn cố gắng mời khách qua đường bằng giọng nói khàn khàn nhưng ấm áp: "Cháu ơi, mua giúp ông tờ vé số nhé…" Dường như mưa càng lớn, tấm lưng gầy càng run lên vì lạnh, nhưng ông không bỏ đi. Mỗi khi có ai quay lại nhìn, ông lại nở nụ cười hiền từ, đôi mắt nhăn nheo ánh lên vẻ hy vọng.
Một người đàn ông trẻ dừng lại, mua giúp ông ba tờ. Ông rối rít cảm ơn, chắp tay như thể cảm ơn cả tấm lòng. Em nhìn thấy bàn tay ông nhăn nheo, chai sạn, có chỗ tím bầm vì lạnh, và thấy sống mũi mình cay cay. Khi mưa ngớt, ông chậm rãi bước qua vũng nước, đôi dép tổ ong sũng nước lép nhép theo từng bước đi. Trước khi rời khỏi, ông quay lại nhìn mái hiên nơi em và vài người khác đứng trú khẽ cúi đầu chào. Một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng vô cùng sâu sắc.
Em chưa từng biết tên ông, chưa từng trò chuyện nhiều, nhưng hình ảnh ông lão bán vé số hôm ấy cứ hiện về trong tâm trí mỗi khi em nhìn thấy mưa. Có thể ông chỉ là một người nghèo giữa bao người lao động ngoài kia, nhưng cách ông mỉm cười, cách ông cảm ơn và giữ sự tử tế giữa khó khăn khiến em vô cùng khâm phục. Ông như một tấm gương về lòng kiên trì, về niềm tin và sự giản dị mà chân thành trong cuộc sống.
Chỉ một lần gặp gỡ, nhưng ký ức về ông sẽ còn theo em rất lâu như một bài học sống, một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng hãy luôn biết yêu thương, trân trọng và chia sẻ với những con người thầm lặng quanh ta.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin