I. ĐỌC HIỂU
Đọc văn bản sau:
Bà già quên khóc
(Trích)
Tôi về lại Bửu Minh Đường vào mùa đoan ngũ. Không ai ngờ, hôm đó tôi lại về. Bởi tôi nói với mọi người tới chết cũng không muốn về.
Em nhà báo của đài nói sẽ cho đường dây nói về Năm Phận, để tôi không phải lên hình. Anh quay phim nói lúc nào cảm thấy quá buồn hoặc mệt thì mọi người sẽ dừng để đưa tôi về.
Bốn mươi năm tôi không nghĩ mình lại thay đổi. Không phải những ám ảnh. Bởi khi đó tôi như một người đã chết. Không ai trách một người trở về từ cõi chết, bản thân tôi cũng không trách tôi, Mằng Ri cũng không trách tôi. Mà tôi cũng không còn quan tâm ai trách phiền hay giận hờn.
Tôi đã chứng kiến máu tràn núi Tượng. Tôi tận mắt nhìn thấy thằng Polpot đầu tiên lúc nó đang đập đầu một đứa nhỏ vô đá núi Tượng. Sau đó mọi thứ diễn ra như một cơn mộng du. Gần 70 người chúng tôi trốn trong hang, Mằng Ri đói, lũ chó săn sắp sửa quẹo vô hang. Thấy hết, như một người đang coi phim và không can dự gì được vào từng tình huống.
(Tóm lược một đoạn: “Tôi” hồi tưởng về chuyến trở về núi Tượng trong mùa lễ đoan ngọ, nơi ghi dấu một bi kịch thảm sát năm xưa ở Ba Chúc. Câu chuyện đan xen ký ức đau thương về cái chết của hàng ngàn người, những nghi lễ cúng bái linh hồn, và cảnh vật giờ đây đã đổi thay. Đoàn quay phim tìm đến nhân vật Năm Phận - người mẹ đã mất năm đứa con trong thảm sát)
Anh quay phim nói thím kể chuyện hồi đó, lúc mà ngồi nhớ lại cảnh năm đứa con bị giết thím buồn như thế nào. Năm đứa con lận mà. Thím hận thế nào. Thím chửi cũng được, mà khóc lóc gào thét cũng được.
- Chèn ơi, thì cũng buồn khổ lắm chớ. Con mình mà. Bồng đứa nhỏ đi kiếm ba sắp nhỏ, ổng hiền lắm. Vừa thấy ổng thì nó tràn tới. Trốn gá trong miệng hang. Nó đi rồi quay lại bắn bậy bạ vô hang. Vậy mà nó bắn trổ đầu đứa nhỏ. Chết chớ sao không chết. Trổ qua ngón tay thím luôn nè. Nhìn ngón tay ểnh ngược nè. Đâu khoảng bằng lúc mấy cháu tới đây vầy nè thì thím thấy nó lùa mấy đứa lớn xuống. Nó phát hiện hang trên đó. Chèn ơi tụi nó khóc lóc. Năm bồng đứa nhỏ chết rồi nhìn theo mấy đứa kia, điếng hết hồn vía. Thì cũng chết hết chớ đâu đứa nào sống, đâu ai biết chết chỗ nào. Khóc tích tác. Giờ khóc sao được. Thì khóc cũng có được gì đâu. Thì lúc đó cũng ngồi khổ. Thì ai cũng khổ chớ có phải một mình mình đâu, cũng chịu thôi. Mà mấy con ăn cơm hé. Cây chổi đâu rồi. Năm có gạo, bao no bụng luôn. Thì ăn với cá. Năm hổng ăn thịt lâu rồi.
Anh quay phim quay sang nói gì đó kiểu như phá sản rồi. Cảnh tình gì mà kể năm đứa con bị giết mà bà cụ tám mươi tư tuổi cứ cười đôn hậu như kể chuyện nấu cơm kho cá. Mà nụ cười bà già sún răng nữa làm cho ai cũng cười theo. Chọc cười người ta chớ lấy cảm xúc gì nổi.
[...]
Anh quay phim kêu Năm Phận ngồi trên tảng đá nơi ngày xưa cả nhà thím nằm phơi nắng trốn tụi Polpot. Ngồi một chút mà ai cũng chịu không nổi kéo nhau vô bóng mát. Hồi đó họ nằm trên tảng đá đó mười ngày, dưới cái nắng ngạo ngược như vậy.
- Nếu bây giờ giặc tới thím Năm có phản kháng không?
- Chắc Năm cũng bỏ đi. Mình nhát không giết được ai đâu. Thà bỏ đi để khỏi chứng kiến. Chớ chứng kiến nhiều chuyện nó kì cục lắm. Không hình dung nổi đâu. Giết luôn con là có thiệt mà. Năm nghĩ nếu như ai được bọn Polpot tốn một viên đạn bắn bất ngờ vô đầu, vô tim ngay khi đang bỏ chạy là may mắn. Hơn cả chứng kiến cảnh mình tự tay bóp mũi con mình để cứu sống những người còn lại trong hang. Nhưng lúc đó năn nỉ tụi nó cũng không bắn mình bằng đạn. Hình như nó tiếc đạn.
Tôi nghe tai mình hơi lùng bùng một chút. Như thấy được trước mắt những lõi cây dành đập đầu người. Thấy lại tất cả.
(Võ Diệu Thanh, Truyện ngắn đặc sắc 2024, NXB Văn Học, 2024)
Thực hiện các yêu cầu/Trả lời các câu hỏi:
Câu 1. Chỉ ra căn cứ để xác định điểm nhìn trần thuật của câu chuyện trên.
Câu 2. Vì sao nhân vật “tôi” không muốn quay trở về Bửu Minh Đường?
Câu 3. Nhận xét của anh/chị về nhân vật Năm Phận trong văn bản.
Câu 4. Anh/Chị hiểu thế nào về nhan đề “Bà già quên khóc”?
Câu 5. Từ nội dung của câu chuyện, anh/chị hãy rút ra bài học có ý nghĩa nhất đối với bản thân.
Giúp em vs ạ em cảm ơn ạ
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
$#EA$
Câu `1 :`
`-` Câu truyện trên sử dụng điểm nhìn của nhân vật.
`star` Căn cứ xác định :
`⇒` Truyện sử dụng ngôi kể thứ nhất, người kể chuyện xưng "tôi" , là người tham gia trực tiếp vào câu chuyện và tường thuật lại diễn biến các sự việc theo góc nhìn cá nhân của bản thân.
Câu `2 :`
`-` Nhân vật "tôi" không muốn quay trở về Bửu Minh Đường, đó là bởi nơi ấy đã từng xảy ra một cuộc thảm sát kinh hoàng khiến "tôi" ám ảnh mãi.
Câu `3 :`
`-` Nhận xét :
`star` Nhân vật Năm Phận trong văn bản là một người phụ nữ vô cùng bất hạnh, đáng thương. Bà đã mất đi năm đứa con trong cuộc thảm sát một cách đầy oan uổng chỉ vì sự vô cảm, vô tâm của chế độ diệt chủng lúc bấy giờ. Mặc vậy, người phụ nữ ấy vẫn luôn kiên cường sống chung cùng nỗi đau, bà hiện lên với sự hiền từ, đôn hậu, giàu lòng nhân ái, giàu đức hi sinh, giàu lòng vị tha.
Câu `4 :`
`-` Nhan đề "Bà già quên khóc" nếu xét theo nghĩa đen đơn giản chính là sự không còn nhớ, không còn nghĩ đến việc khóc của một bà già. Đồng thời, qua đây, nó còn được hiểu theo nghĩa bóng ẩn ý, chính là sự không còn khóc được nữa của Năm Phận khi mất con. Không khóc được ở đây là vì bà đã phải gánh chịu một nỗi đau quá lớn, lớn đến mức không thể biểu lộ cảm xúc bằng nước mắt như thông thường.
Câu `5 :`
`-` Từ nội dung câu chuyện, bài học có ý nghĩa đối với bản thân em đó là ý chí nghị lực mạnh mẽ vươn lên đấu tranh. Như Năm Phận ở trong câu chuyện, dù trải qua nỗi đau mất con nhưng bà vẫn chấp nhận chịu đựng mất mát mà tiếp tục sống sao cho thật tốt. Em hiểu rằng cuộc sống đôi khi sẽ gieo rắc lên ta những niềm đau, nỗi buồn nhưng ta luôn phải học cách chấp nhận sự thật, học cách sống chung với nó thay vì bi quan mà tìm đến những con đường tiêu cực.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
`\color{#000000}{f}\color{#1a1a1a}{l}\color{#333333}{w}\color{#4d4d4d}{a}\color{#666666}{n}\color{#808080}{g}\color{#999999}{e}\color{#b3b3b3}{l}`
`1.`
`->` Ngôi thứ nhất
`-` Căn cứ là việc liên tục sử dụng đại từ tôi và bộc lộ dòng ý thức, cảm xúc chủ quan của người kể
`2.`
`->` Vì nơi đó gắn với những ký ức đau thương, ám ảnh về vụ thảm sát, cái chết của người thân và cảnh tượng kinh hoàng mà nhân vật đã chứng kiến
`3.`
`-` Năm Phận là người chịu nhiều mất mát, đau đớn vì mất cả năm người con trong thảm sát
`-` Bà giản dị, bình thản, đôn hậu đến mức đau thương hóa thành nụ cười
`-` Sự cam chịu và mạnh mẽ của bà khiến người đọc vừa xót xa, vừa khâm phục
`4.`
`-` Nhan đề mang ý nghệ thuật đối lập, mất mát tột cùng nhưng nhân vật lại không khóc
`-` Quên khóc ở đây là hình ảnh gợi lên nỗi đau vượt quá sức chịu đựng, đến mức nước mắt cũng không còn
`5.`
`-` Bài học về giá trị của hòa bình, lòng biết ơn với quá khứ
`-` Đồng thời là bài học về sự kiên cường và khả năng vượt qua đau thương của con người, dù trải qua mất mát, họ vẫn sống tiếp bằng sự bình thản và niềm tin vào điều tử tế
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin