

Viết bài văn thuật lại 1 sự việc thể hiện tinh thần tương thân tương ái và chiến dịch suy nghĩ cảm xúc của em về sự việc đó( ví dụ việc giúp đỡ người già qua đường)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bạn tham khảo nhé:
Chiều thứ Bảy, con phố quen bỗng trở nên tấp nập hơn thường lệ. Nắng vàng rót mật trên những mái nhà, nhưng không làm dịu đi cái không khí tấp nập của phố phường. Tiếng còi xe, tiếng nói chuyện xôn xao hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng đô thị không ngừng nghỉ. Giữa dòng người vội vã ấy, một hình ảnh nhỏ bé, đơn độc chợt lọt vào tầm mắt tôi.
Đó là một bà cụ, dáng người gầy gò, mái tóc bạc trắng như cước, lom khom đứng bên kia đường. Tay bà xách một túi đồ có vẻ nặng trĩu, lủng lẳng những bó rau, mấy quả cà chua còn vương chút bùn đất. Ánh mắt bà hoang mang, bối rối nhìn dòng xe cộ cứ thế cuồn cuộn trôi qua, không ngừng nghỉ, như một con sông dữ dội mà bà chẳng biết cách nào để vượt qua. Từng giây trôi qua, bà cụ lại khẽ nhích chân, rồi lại rụt rè lùi lại, sự ngần ngại hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nheo.Một cảm giác xót xa chợt dâng lên trong lòng tôi. Hình ảnh bà cụ đơn độc giữa dòng người hối hả ấy chợt gợi cho tôi nhớ đến bà ngoại ở nhà, cũng thường hay than thở về sự khó khăn khi đi lại trên phố đông. Một thôi thúc mạnh mẽ, vượt lên trên sự ngần ngại ban đầu hay những lo toan của riêng mình, đã níu giữ bước chân tôi lại. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng bước đến gần bà."Dạ thưa bà, bà có cần cháu giúp gì không ạ?" – Giọng tôi khẽ vang lên giữa tiếng ồn ào. Bà cụ ngước lên, đôi mắt mờ đục ánh lên vẻ ngạc nhiên, rồi một nụ cười hiền hậu nở trên khuôn mặt đầy nếp nhăn. "À, cháu ơi, bà muốn sang bên kia đường mà xe cộ đông quá, bà cũng hơi ngại," bà cụ đáp lời, giọng có chút run rẩy.Không chần chừ, tôi vui vẻ đáp: "Dạ, để cháu giúp bà ạ." Tôi chủ động cầm lấy chiếc túi trên tay bà, dù không quá nặng nhưng cũng đủ để bà bớt gánh nặng. Bàn tay bà cụ lạnh và hơi run rẩy khi tôi nhẹ nhàng nắm lấy. Tôi cẩn thận dẫn bà, mắt không ngừng quan sát dòng xe, chờ đợi những khoảng trống an toàn. Từng bước, từng bước một, chúng tôi chậm rãi tiến về phía bên kia đường. Khi đến giữa đường, một chiếc xe máy từ phía sau bỗng lao tới khá nhanh. Theo phản xạ, tôi kéo nhẹ bà sát vào người, che chắn và đảm bảo bà không bị va chạm. Bà cụ khẽ giật mình nhưng ngay lập tức trấn an lại, bà nhìn tôi đầy biết ơn.
Cuối cùng, khi đã an toàn sang đến vỉa hè, bà cụ quay lại nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh sự cảm kích. Bà nắm tay tôi thật chặt, giọng nói run run nhưng đầy ấm áp: "Bà cảm ơn cháu nhiều lắm! Cháu ngoan quá, đúng là một cô bé/cậu bé tốt bụng." Lời cảm ơn chân thành, mộc mạc ấy như một luồng gió ấm áp thổi vào tâm hồn tôi. Tôi chỉ mỉm cười và nói: "Dạ không có gì đâu bà ạ, cháu mừng vì đã giúp được bà." Sau đó, tôi chào bà và tiếp tục đi về nhà, lòng nhẹ nhõm lạ thường.
$\color{purple}{\text{ngoc}}\color{pink}{\text{bich}}\color{orange}{\text{hoang}}\color{yellow}{\text{50}}$
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin