

Em hãy viết đoạn văn nghị luận(khoảng 200 chữ) trình bày cảm nhận của em về đoạn thơ trích trong bài "Mẹ" của Bằng Việt
Con bị thương, nằm lại một mùa mưa
Nhớ dáng mẹ ân cần mà lặng lẽ
Nhà yên ắng, tiếng chân đi rất nhẹ,
Gió từng hồi trên mái lá ùa qua.
Nhớ vườn cây che bóng kín sau nhà
Trái chín rụng suốt mùa thu lộp độp
Những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt,
Nhãn đầu mùa, chim đến bói lao xao...
Con xót lòng, mẹ hái trái bưởi đào
Con nhạt miệng, có canh tôm nấu khế
Khoai nướng, ngô bung, ngọt lòng đến thế
Mỗi ban mai toả khói ấm trong nhà.
Ba con đầu đi chiến đấu nơi xa
Tình máu mủ mẹ dồn con hết cả,
Con nói mớ những núi rừng xa lạ
Tỉnh ra rồi, có mẹ, hoá thành quê!
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bạn tham khảo:
Đoạn thơ trích trong bài "Mẹ" của Bằng Việt là một khúc ca lặng lẽ mà sâu nặng về tình mẫu tử trong những năm tháng chiến tranh gian khó. Hình ảnh người mẹ hiện lên rất đỗi bình dị mà đầy yêu thương "dáng mẹ ân cần mà lặng lẽ", "tiếng chân đi rất nhẹ như sợ làm đau giấc ngủ của người con bị thương trở về. Mẹ không nói gì nhiều, nhưng mọi hành động đều toát lên tình thương sâu sắc: từ việc chăm chút bữa ăn, nấu canh tôm, nướng khoai đến hái trái bưởi đào tất cả đều là biểu hiện cụ thể của tình yêu thương, lo toan, hi sinh. Không gian thơ thấm đẫm hơi ấm gia đình, gợi cảm giác thân thuộc và hồi sinh. Đặc biệt, câu thơ cuối "Tỉnh ra rồi, có mẹ, hoá thành quê" là một sự thăng hoa cảm xúc, mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là nơi con trở về, là gốc rễ, là quê hương sâu xa trong lòng người lính. Với giọng thơ nhẹ nhàng, giàu hình ảnh và cảm xúc, đoạn thơ đã khắc hoạ thành công tình mẹ một thứ tình cảm thiêng liêng, bất diệt, tiếp sức cho con vững bước giữa những gian nan cuộc đời.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin