

Phân tích hình ảnh người lính trong bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
<Đáp án+Giải thích các bước giải>
Bài thơ “Đồng chí” được Chính Hữu sáng tác vào đầu năm 1948, sau khi ông cùng đồng đội tham gia chiến dịch Việt Bắc Thu - Đông năm 1947. Bài thơ là bức chân dung chân thực và cảm động về người lính cách mạng trong thời kỳ đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp, đồng thời ca ngợi tình đồng chí, đồng đội thiêng liêng giữa họ.
Ngay từ những câu đầu, Chính Hữu đã khắc họa rõ xuất thân của người lính: "Quê hương anh nước mặn đồng chua Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá" Họ là những người nông dân từ nhiều miền quê nghèo khác nhau, rời ruộng đồng, cầm súng chiến đấu vì Tổ quốc. Chính hoàn cảnh giống nhau khiến họ dễ thấu hiểu, đồng cảm và gắn bó. Tình đồng chí được thể hiện rõ qua sự sẻ chia gian khổ trong chiến đấu: "Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi Áo anh rách vai Quần tôi có vài mảnh vá..." Những người lính ấy tuy thiếu thốn về vật chất, chịu rét mướt, bệnh tật, nhưng tình cảm họ dành cho nhau lại rất ấm áp. Tình đồng chí còn được thể hiện sâu sắc và cô đọng qua câu thơ: “Đồng chí!” Chỉ hai tiếng đơn sơ mà thiêng liêng, chứa đựng tất cả sự gắn bó, thấu hiểu, hy sinh, chia sẻ và yêu thương giữa những người lính. Khổ thơ cuối với hình ảnh: “Đầu súng trăng treo” Là biểu tượng đẹp đẽ. "Súng" tượng trưng cho chiến đấu, còn "trăng" tượng trưng cho hòa bình, ước mơ. Hình ảnh ấy vừa hiện thực vừa lãng mạn, cho thấy người lính không chỉ chiến đấu kiên cường mà còn mang tâm hồn thi vị, yêu đời. Qua bài thơ, Chính Hữu đã xây dựng thành công hình tượng người lính cụ Hồ – giản dị, kiên cường, giàu tình cảm và đẹp cả trong chiến đấu lẫn tâm hồn.
Đồng thời, bài thơ cũng khắc họa một trong những tình cảm đẹp nhất – tình đồng chí, đồng đội – thứ đã tiếp thêm sức mạnh cho họ vượt qua mọi gian khổ của chiến tranh.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
`@` Bài sẵn
Bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu là một trong những tác phẩm xúc động và chân thật nhất viết về người lính thời kháng chiến. Nếu như phần đầu bài thơ khắc họa sự gắn bó của những người lính từ những điều rất đỗi đời thường – cùng quê hương nghèo, cùng hoàn cảnh, cùng chiến đấu – thì ở phần cuối, tình đồng chí ấy lại hiện lên như một nguồn sức mạnh tinh thần kỳ diệu, giúp họ vượt qua mọi khắc nghiệt của chiến tranh.
Giữa rừng hoang sương muối, đêm rét thấu xương, kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nhưng trong cái lạnh giá và căng thẳng ấy, hình ảnh hai người lính “đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới” lại thật vững chãi, bình thản. Không một lời than vãn. Không một dấu hiệu của sự sợ hãi. Chỉ là hai con người – lặng lẽ, kiên cường – đứng cạnh nhau, tay có thể nắm tay, mắt có thể nhìn nhau. Ở đó, không còn cảm giác cô đơn. Không còn cái rét buốt thấm da thịt. Chỉ còn sự ấm áp, vững vàng của tình đồng đội – thứ tình cảm không cần phô trương, không cần ồn ào mà vẫn đủ sức lan tỏa và nâng đỡ.
Chính trong giây phút đối mặt hiểm nguy ấy, người lính không hề run rẩy, bởi họ biết mình không đơn độc. Có người bạn bên cạnh, có sự đồng hành về lý tưởng, có sự sẻ chia cả về cái rét và nỗi lo. Sức mạnh của tình đồng chí không đến từ những lời hoa mỹ, mà từ những điều giản dị như vậy – đứng cạnh nhau, chờ đợi cùng nhau, sẵn sàng cùng nhau đối đầu với kẻ thù.
Và rồi, bức tranh khép lại bằng hình ảnh “Đầu súng trăng treo” – một câu thơ tưởng như nhẹ tênh mà lại khiến người đọc phải lặng người suy ngẫm. Ánh trăng treo đầu nòng súng – vừa gần gũi, vừa mộng mơ, vừa bình yên, vừa căng thẳng. Đó không chỉ là một khoảnh khắc đẹp giữa đêm tối chiến trường, mà còn là biểu tượng cho niềm tin, cho lý tưởng sống của người lính. Giữa súng đạn, họ vẫn có thể cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên, vẫn giữ trong mình một khoảng trời dịu dàng, một khát vọng về hòa bình, về ngày mai.
Tình đồng chí, đồng đội – vì thế – không chỉ là cảm xúc, mà là sức mạnh. Nó khiến con người vững vàng hơn, giàu nghị lực hơn và nhân văn hơn giữa nơi tưởng chừng chỉ còn tiếng súng.
Ngày nay, khi sống trong một thời bình không có tiếng bom rơi, những giá trị ấy vẫn còn nguyên sức nặng. Đôi khi, chỉ một cái nắm tay, một lời động viên hay một sự hiện diện đúng lúc cũng có thể tiếp thêm sức mạnh cho người khác. Cuộc sống hiện đại khiến con người dễ cô đơn hơn, nhưng nếu ta biết gắn bó, sẻ chia và sát cánh bên nhau – như những người lính năm xưa – thì mọi thử thách đều có thể vượt qua.
Tình đồng chí trong chiến tranh là điều thiêng liêng, nhưng trong đời thường, nó vẫn sống mãi, bằng một hình thức khác: tình bạn, tình người, sự đoàn kết. Đó là thứ sức mạnh lặng thầm, mà bền bỉ – như ánh trăng treo đầu nòng súng, dịu dàng mà không hề yếu đuối.
`@#Yuirii`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
56
196
12
đoán vội buff bẩn
28
768
8
buff cái q
56
196
12
:) trò trẻ con này tg t ko nhìn thấy chắc
1019
21478
491
buff