

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong cuộc sống, có những kỉ niệm tuy buồn nhưng lại để lại dấu ấn sâu sắc, khiến ta trưởng thành và biết trân trọng hơn những điều xung quanh. Với em, kỉ niệm buồn nhất là ngày ông nội – người em yêu quý và kính trọng nhất – rời xa gia đình mãi mãi.
Từ khi em còn nhỏ, ông nội đã luôn là người ở bên em nhiều nhất. Mỗi chiều đi học về, em lại chạy ào vào lòng ông, nghe ông kể chuyện cổ tích hay những chuyện thời thơ ấu của ông. Ông hiền lắm, ít khi mắng ai, chỉ nhẹ nhàng dạy bảo bằng tình thương. Đối với em, ông giống như một người bạn, một người thầy và là một phần thân thuộc trong tuổi thơ của mình.
Nhưng rồi ông đổ bệnh. Lúc đầu chỉ là những cơn ho nhẹ, sau đó là những cơn sốt kéo dài, khiến ông yếu đi thấy rõ. Dù gia đình đã cố gắng chạy chữa, ông vẫn không qua khỏi. Ngày ông mất, trời mưa lất phất, không khí trong nhà lặng im và nặng nề. Em nhớ mãi khoảnh khắc được nắm tay ông lần cuối. Bàn tay ấy giờ đã lạnh đi, yếu ớt, nhưng ông vẫn cố mỉm cười với em. Nụ cười cuối cùng của ông là điều khiến em không bao giờ quên được.
Từ ngày ông đi, em thấy trong nhà như thiếu đi một điều gì đó rất quan trọng. Không còn tiếng ông kể chuyện, không còn người nhắc em giữ ấm mỗi khi trời trở gió. Mỗi lần nhìn vào chiếc ghế ông thường ngồi, em lại thấy tim mình nhói lên.
Dù thời gian trôi qua, nỗi buồn ấy không còn quá dữ dội, nhưng nó vẫn là một góc sâu trong trái tim em. Nhờ có kỉ niệm ấy, em học được cách yêu thương người thân nhiều hơn và biết quý trọng từng khoảnh khắc được ở bên họ. Ông vẫn luôn sống mãi trong lòng em – bằng những ký ức đẹp đẽ và tình yêu thương vô bờ.
`#godmathd4`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đáp án + Giải thích các bước giải:
Mỗi chúng ta, ai ai cũng đều có nhưng kỉ niệm vui và buồn. Em cũng vậy,kỉ niệm buồn nhất của em là lần đầu tiên em bị điểm kém trong bài kiểm tra Toán. Đó là một bài học mà em nhớ mãi đến tận bây giờ.
Hôm đó là thứ hai đầu tuần, cô giáo trả bài kiểm tra Toán mà chúng em vừa làm tuần trước. Cả lớp hồi hộp chờ đợi. Khi cô gọi tên em và đưa bài kiểm tra, em nhìn thấy con số 4 đỏ chói ở góc tờ giấy. Tim em như thắt lại, mắt em rưng rưng. Em chưa bao giờ bị điểm thấp như thế.
Lúc tan học, em lặng lẽ đi về. Trên đường, em nghĩ mãi không hiểu sao mình làm sai nhiều như vậy. Em nhớ lại: tuần trước em mải chơi, không ôn bài kỹ. Em còn nói dối mẹ là đã học xong để được xem tivi. Về đến nhà, em run rẩy đưa bài kiểm tra cho mẹ. Mẹ không mắng em, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần sau con phải cố gắng hơn nhé." Chính sự dịu dàng đó khiến em càng thấy ân hận hơn. Em ôm mẹ và khóc nức nở.
Từ hôm đó, em tự hứa với mình sẽ không bao giờ lười học nữa. Nhờ sự cố gắng, những bài kiểm tra sau em đều được điểm tốt hơn. Dù đã qua lâu rồi, nhưng em vẫn nhớ mãi kỉ niệm buồn ấy. Nó giúp em trưởng thành hơn và biết quý trọng sự cố gắng của bản thân.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin