phân tích chi tiết tác phẩm sau :
TRÊN XUẤT SẮC
(Phạm Sông Hồng)
Tiếng thằng bé vút qua tai tôi khi nó vừa nói như hét vừa lao vào nhà, cả người chúi về phía trước: Mẹ ơi, con được Học sinh xuất sắc, được thưởng một cái hộp xếp hình.
Tôi chưa kịp khen thì vừa tháo quai cặp khỏi vai, nó lại hỏi tiếp: Mẹ ơi thế tiên tiến với xuất sắc thì cái gì hơn?
Tôi trả lời chưa dứt câu, nó dồn ngay: Thế trên xuất sắc là gì hả mẹ?
Tôi đành xin khất đến hôm sau.
*
Tôi không muốn trả lời con một cách cho xong việc. Sự trong trắng của trẻ con như tờ giấy trắng, nó đòi hỏi ta phải cẩn trọng, phải băn khoăn khi có lời. Tôi thường hồi hộp khi ngồi vào bàn viết trước một trang giấy quá trắng.
*
Không hiểu có phải tôi bắt đầu già nên thời gian gần đây tôi hay nghĩ về kỉ niệm tuổi thơ. Và tôi thấy tuổi thơ của một người hình như có thể gói gọn trong một hình ảnh nhiều khi như rất nhỏ nhoi, vô nghĩa… với kẻ khác
Qua những câu chuyện của cha về bãi biển Quy Nhơn với những ngôi nhà đủ kiểu trên cát, tôi bỗng hiểu những hạt cát ướt kia chính là tuổi thơ cha. Và cái ngôi nhà rỗng, người lạ đến mang hết đồ đạc đi, và tiếng rơi bất chợt của cái thìa nhôm hàng ngày bà ngoại đã bón cơm cho dì, cậu tôi… bỗng âm vang lạ lùng trên nền nhà vắng… là tuổi thơ mẹ.
Tuổi thơ của tôi là gì?
*
Nhưng tôi còn phải trả lời con tôi.
Tôi không hài lòng lắm với câu tôi đã định trả lời, tôi bỗng cảm thấy nó có vẻ nông cạn và công thức. Càng ngày tôi càng hiểu những câu hỏi bao giờ cũng thú vị cũng hấp dẫn hơn những câu trả lời. Hình như một trong những cái khổ của người lớn là hay phải trả lời.
*
Trên xuất sắc nghĩa là từ những miếng nhựa này, con xếp được nhiều thứ nhất.
Thằng bé như muốn được “trên xuất sắc” ngay, nó ôm thật nhanh cái hộp vào góc nhà và bắt đầu xếp…
Lúc tôi đến bên thì thằng bé đang xếp một hình gì đó thật khó hiểu: nó gồm các miếng nhựa chồng lên nhau, mỗi “tầng” một miếng cao ngất ngưởng, trên cùng là một miếng vuông.
Con xếp gì đấy? Nhà đây mẹ ạ. Đây không phải là nhà con ạ. Nói rồi tôi định dỡ “ngôi nhà” kì cục kia, xếp mẫu cho nó xem, nhưng nó đã gạt tay tôi ra một cách quyết liệt: Nhà của con, có sân bay trên nóc đấy!
Tôi sững người không phải vì cái gạt tay quyết liệt nhưng yếu ớt kia mà vì mấy tiếng rất đĩnh đạc, rất người lớn của thằng bé: Nhà của con.
*
Tôi cũng đã từng xây nhà, những ngôi nhà cát ướt, trong có những vỏ ốc làm chén bát, những cuống lá làm thìa để “ngôi nhà” khỏi trống trải. Mọi người đã cười những “ngôi nhà cát” kì quặc và rồ dại ấy vì hình dáng của chúng chỉ giống mỗi trí tưởng tượng của tôi.
Thế mà lúc chiều, suýt nữa tôi đã làm hỏng “ngôi nhà” tưởng tượng của nó.
Nó có vẻ giận tôi, bất hợp tác…
Tôi lại lan man nghĩ đến tuổi thơ của mình.
*
Không hiểu bây giờ tôi là ai nếu hồi ấy mẹ đồng ý khi tôi định bỏ học đi làm kiếm tiền giúp bố mẹ như nhiều nhà khác. Nhà mình nghèo thật, nhưng bố mẹ sẽ cố hết sức để các con được đi học vì mẹ biết dù nói thế con vẫn rất muốn được đi học. Và tôi sẽ là ai khác nữa nếu hồi ấy cha không đồng ý để tôi theo học một ngành rất “con trai”, ngành tự động học mặc dầu ông rất muốn con theo nghề viết.
Hay là cha mẹ không ép tôi vì đã dửng dưng trước tương lai của đứa con đầu lòng bướng bỉnh? Nếu vậy thì buồn quá!
Rồi chẳng hiểu cơn cớ gì lại đưa đẩy tôi trở về với nghiệp cha. Khi cầm tập truyện đầu tay của tôi, cha chỉ im lặng xoa đầu con gái, mắt cười đầy nước.
Tôi bỗng hiểu cha mẹ đã yêu tôi, đã hi sinh thầm lặng vì những ngôi nhà của tôi như thế nào.
*
Tôi thấy cần phải gặp con đã như một việc khẩn cấp để xin lỗi nó và để nói với nó rằng: Con đã làm được một việc trên xuất sắc vì con đã xây một ngôi nhà đúng là nhà của con.
Tôi nhìn ngôi nhà xếp kì quặc của nó sừng sững trên bàn, nấn ná mãi mới dắt được xe ra cửa…
(Tiếng đáy – tập truyện ngắn của Phạm Sông Hồng, NXB Hội nhà văn – Công ti sách Hà Nội, 2007, tr. 204 – 210)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Nhà văn Becna Sô từng nói: "Người lớn chẳng bao giờ hiểu được điều gì cả, và thật mệt mỏi cho trẻ con mỗi khi cứ phải giải thích cho người lớn." Câu nói ấy gợi ra một khoảng cách vô hình giữa người lớn và trẻ nhỏ – khoảng cách không chỉ ở tuổi tác mà còn ở cách nhìn cuộc sống, cách lắng nghe và thấu hiểu. Truyện ngắn "Trên xuất sắc" của Phạm Sông Hồng là một lát cắt tinh tế về sự đối thoại giữa người mẹ và con. Từ một câu hỏi ngây thơ của con trẻ đã mở ra những suy ngẫm sâu sắc về trí tưởng tượng tuổi thơ, tình mẫu tử và giá trị của sự thấu hiểu trong gia đình.
Phạm Sông Hồng là cây bút nữ khá thành công trong thể loại truyện ngắn với phong cách viết nhẹ nhàng, sâu lắng, thiên về đời sống nội tâm và các mối quan hệ gia đình. Tác phẩm "Trên xuất sắc" trích từ tập truyện ngắn "Tiếng đáy", mang đậm chất tự sự, có phần hồi tưởng – một lối viết tinh tế gợi được chiều sâu cảm xúc.
Tình huống truyện được xây dựng từ một chi tiết rất nhỏ nhưng giàu ý nghĩa: đứa con trai nhỏ phấn khích khoe với mẹ mình được học sinh xuất sắc và hỏi mẹ "trên xuất sắc là gì?". Câu hỏi ngây thơ đó dẫn mẹ đến một hành trình nội tâm: suy nghĩ về câu trả lời, hồi tưởng tuổi thơ, nhận thức lại vai trò của cha mẹ và cuối cùng là sự thức tỉnh trước trí tưởng tượng và cái tôi cá nhân của con trẻ.
Từ tình huống một đứa trẻ ngây thơ hỏi mẹ: “Trên xuất sắc là gì?”, người mẹ trong truyện đã bước vào một hành trình suy tư sâu sắc về tuổi thơ, trí tưởng tượng và cả trách nhiệm nuôi dạy con. Câu chuyện nhỏ trở thành điểm khởi đầu cho một cuộc khám phá lớn – không phải về thành tích học tập, mà về thế giới nội tâm của một đứa trẻ và tình yêu của những người làm cha mẹ.
Truyện khơi dậy sự trăn trở rất thật của người mẹ khi đối diện với câu hỏi của con. Người mẹ không chọn cách trả lời ngay lập tức bởi chị hiểu rằng: trẻ con giống như trang giấy trắng – mỗi lời nói của người lớn đều có thể in hằn dấu vết. Sự cẩn trọng trong cách trả lời của chị không phải là do kiến thức, mà là do tình yêu thương và ý thức trách nhiệm. Qua đó, nhà văn muốn nhấn mạnh: giáo dục không bắt đầu từ những định nghĩa, mà bắt đầu từ sự lắng nghe và tôn trọng.
Từ câu hỏi đó, dòng suy nghĩ của người mẹ trôi về miền ký ức – nơi những “ngôi nhà cát” tuổi thơ của chị từng bị người lớn chê cười là “kỳ quặc”, nơi chị từng ước mơ được học một ngành kỹ thuật “rất con trai” và cha mẹ đã lặng lẽ ủng hộ. Những hồi tưởng ấy vừa chân thành vừa chua xót, bởi chúng đánh thức trong chị một sự thật: tuổi thơ của con cũng cần được bảo vệ như tuổi thơ chị từng khao khát. Ở đây, truyện ngắn không chỉ là lời kể về một đứa bé mà còn là tiếng lòng của người mẹ đang “trở về” làm đứa trẻ để hiểu con mình.
Chi tiết đắt giá nhất trong truyện là cảnh đứa trẻ xây một “ngôi nhà” bằng hộp xếp hình – một ngôi nhà “cao ngất”, mỗi tầng chỉ có một miếng nhựa, trên cùng có cả “sân bay”. Với người lớn, đó là một thứ “không giống ai”, nhưng với đứa trẻ, đó là thế giới của riêng nó – một thế giới đầy sáng tạo, tự do và tưởng tượng. Khi người mẹ định sửa lại “ngôi nhà”, đứa bé đã gạt tay mẹ ra và nói: “Nhà của con” – một lời khẳng định đầy bản lĩnh về quyền sở hữu thế giới nội tâm. Khoảnh khắc ấy khiến người mẹ sững sờ: chị không chỉ suýt phá hỏng một mô hình, mà còn suýt làm tổn thương tâm hồn con.
Chính qua sự im lặng ấy, người mẹ nhận ra: con chị đã làm một việc “trên xuất sắc” – không phải vì thành tích học tập, mà vì đã xây được “ngôi nhà của chính mình”. Đó là một hình ảnh biểu tượng đầy nhân văn: ngôi nhà ấy không chỉ bằng nhựa, mà bằng trí tưởng tượng, ước mơ và khát vọng. Và nếu người lớn không biết lắng nghe, rất có thể họ sẽ vô tình phá hủy những ngôi nhà quý giá đó. Đây cũng là thông điệp nhân văn mà tác phẩm gửi gắm: tôn trọng thế giới riêng của trẻ thơ chính là cách tốt nhất để nuôi dưỡng nhân cách và ước mơ.
Không chỉ sâu sắc ở nội dung, truyện ngắn còn gây ấn tượng bởi nghệ thuật kể chuyện tinh tế và cảm xúc. Phạm Sông Hồng không viết bằng những kịch tính lớn, mà viết bằng lối tự sự nhẹ nhàng, giàu chất suy tưởng. Giọng văn mềm mại, giàu cảm xúc nội tâm, pha trộn giữa hiện tại và hồi tưởng, tạo nên chiều sâu cảm xúc. Cách sử dụng tình huống nhỏ – câu hỏi của con – để mở ra vấn đề lớn là điểm sáng nghệ thuật, khiến truyện ngắn này dù giản dị vẫn để lại dư âm sâu xa. Thủ pháp đối lập giữa thế giới thực dụng của người lớn và trí tưởng tượng tự do của trẻ thơ cũng góp phần khắc họa rõ hơn thông điệp tác phẩm.
"Trên xuất sắc" khép lại bằng hình ảnh ngôi nhà xếp hình kỳ quặc vẫn sừng sững trên bàn – như một biểu tượng cho thế giới tưởng tượng nguyên vẹn mà người mẹ đã kịp thời giữ lại cho con. Truyện ngắn không chỉ kể một câu chuyện giữa mẹ và con, mà còn chạm tới điều sâu xa hơn: lời nhắc nhở đầy yêu thương rằng, người lớn hãy cúi xuống để lắng nghe, để nhìn thấy “ngôi nhà” trong tâm hồn trẻ thơ. Bởi mỗi đứa trẻ đều mang trong mình một thế giới riêng – mong manh nhưng rực rỡ như ánh nắng sớm, và việc ta cần làm không phải là dập tắt nó bằng khuôn mẫu, mà là nâng niu, chở che để nó lớn lên bằng chính hình hài của mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin