I. ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)
Đọc đoạn trích:
(Tóm tắt bối cảnh: Nhân vật tôi mỗi lần ra Hà Nội đều đến thăm bà cô mình. Bà tâm mươi tuổi, sống trong một ngôi nhà ngay giữa đại lộ trung tâm trông thẳng ra hồ Hoàn Kiếm. Theo nhân vật tôi bà sống rất nguyên tắc. Lần này, nhân vật tôi ra Hà Nội vào đúng mùa xuân và lại đến thăm bà cũ mình.)
[...] Chưa bao giờ tôi thấy người Hà Nội ăn mặc sang trọng như bây giờ. Chưa bao giờ tôi thấy phố xá chói lòa những từ kính, những băng hiệu và ánh sáng như bây giờ. Vậy mà một nhà giàu của Hà Nội có dư điều kiện để thay đổi lại không chịu thay đổi. Một đại gia đình gồm hai con trai, hai con dâu, một gái, một rề và những đứa con của họ vẫn sống chung dưới một mái nhà, ăn chung một bếp ăn. Thiên hạ thì chia ra, bà cụ lại gom vào. Vẫn rất êm thẩm mới lạ chứ!. Nếp nhà đã thắng được tự do của cá nhân sao? Phải nói thêm, cái nếp nhà này cũng ít ai theo kịp. Người con dâu cả vốn là con gái Hàng Bồ, đỗ đại học, là một cô gái kiêu hãnh, tự tin, không dễ nhân nhượng. Ai cũng nghĩ hai người đàn bà, một già một trẻ, cùng sắc sảo sẽ rất khó chấp nhận nhau. Vậy mà họ ăn ở với nhau đã mười lăm năm chả có điều tiếng gì. Người chị của cô con dâu đến nói với bà cô tôi: “Bác chịu được tính nó thì con cũng phục thật đấy”. Bà cải chính: “Đúng là tôi có phần phải chịu nó nhưng nó cũng có phần phải chịu tôi, mỗi bên chịu một nửa". Bả báo, con dâu là vàng trời cho, mình không có công đẻ ra nó cũng không nuôi nó ăn học ngày nào, bỗng dưng nó về nhận mình là mẹ, sinh con đẻ cái cho dòng họ, cáng đáng mọi việc từ trẻ đến già, không lễ sống nó thì thôi còn hoạnh học nỗi gì. Bả chiều quỷ và tôn trọng các con dâu thật lông nên cả hai nàng dâu đều tâm sự với mẹ chồng: “Con ở với mẹ còn thoải mái hơn ở nhà với mẹ con". Con rể và con gái được nhận nhà ở một khu tập thể, nhà chật, lại xa, con còn nhỏ. Nhưng anh con rể không muốn nhờ và mẹ vợ, tự mình cũng thấy không tiện mà người ngoài nhìn vào cảng không tiện. Bà biết thế nên bảo con rể: “Trong cái nhà của tôi có một phông dành cho vợ anh. Của vợ anh tức là của anh. Cũng như mọi thứ của anh tức là của vợ anh. Chẳng lẽ anh bảo không phải". Năm ngoái khu phố có yêu cầu bà cụ báo cáo về nếp sống gia đình cho hàng phố học tập. Bà từ chối, khi tôi lại thăm bà nói riêng: “Cái chuyện ấy ai cũng biết cả, chỉ khó học thôi”. Tôi cười: “Lại khó đến thế sao?”. Bà cụ nói: “Trong nhà này, ba đời nay, không một ai biết tới câu mày, câu tao. Anh có học được không?” À, thế thì khó thật. Theo bà cụ, thời bây giờ có được vài trăm cây vàng không phải là khó, cũng không phải là lâu, nhưng có được một gia đình hạnh phúc phải mất vài đời người, phải được giáo dục vài đời. Hạnh phúc không bao giờ là món quà tặng bất ngờ, không thể đi tìm mà cũng không nên cầu xin. Nó là cách sống, một quan niệm sống, là nếp nhà, ở trong tay mình nhưng nhận được ra nó, có ý thức vun trồng nó lại hoàn toàn không dễ.
(Trích Nếp nhà, Nguyễn Khải, in trong Hà Nội trong mắt tôi - Tập truyện ngắn, NXB Thời đại, 2010, tr.7-10)
* Chú thích: Tác giả Nguyễn Khải (1930 - 2008), sinh tại Hà Nội.
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1. Xác định nhân vật chính của câu chuyện trong đoạn trích.
Câu 2. Chỉ ra một chi tiết thể hiện nếp nhà trong đoạn trích.
Câu 3. Phép lập cấu trúc được sử dụng trong những câu sau có tác dụng gì? Chưa bao giờ tôi thấy người Hà Nội ăn mặc sang trọng như bây giờ. Chưa bao giờ tôi thấy phố xá chói lòa những tủ kính, những bảng hiệu và ánh sáng như bây giờ.
Câu 4. Nhận xét thái độ của nhân vật tôi đối với nhân vật bà cô trong đoạn trích.
Câu 5. Từ quan niệm của nhân vật bà cô: Hạnh phúc không bao giờ là món quà tặng bất ngờ, không thể đi tìm mà cũng không nên cầu xin, anh/chị sẽ làm gì để có cuộc sống hạnh phúc cho chính mình (trình bày trong khoảng 5-7 dòng),
II. VIỆT (6,0 điểm)
Câu 1 (2,0 điểm) Viết một đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) phân tích một nét tính cách của nhân vật bà cô trong đoạn trích ở phần Đọc hiểu.
Câu 2 (4,0 điểm) Trong đoạn trích Nếp nhà của Nguyễn Khải, nhân vật tôi từng trăn trở: Nếp nhà đã thắng được tự do của cả nhân sao? Từ góc nhìn của người trẻ, anh/chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) trình bày suy nghĩ về vấn đề trên.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
I. Đọc - hiểu
C1. Nhân vật chính của câu chuyện trong đoạn trích là bà cô của nhân vật "tôi".
C2. "Trong nhà này, ba đời nay, không một ai biết tới câu mày, câu tao."
C3.
- Tác dụng:
+ Nhấn mạnh sự thay đổi mạnh mẽ, rõ nét trong diện mạo của Hà Nội hiện đại
+ Tạo nhịp điệu dồn dập, tăng tính biểu cảm cho câu văn.
C4.
- Thái độ: Nhân vật "tôi" kính trọng, ngưỡng mộ và trân trọng bà cô - một người phụ nữ sống nguyên tắc, bao dung, có tầm nhìn nhân văn sâu sắc về hạnh phúc và gia đình.
C5.
Để có được cuộc sống hạnh phúc, tôi sẽ học cách trân trọng và nuôi dưỡng những mối quan hệ trong gia đình. Tôi cố gắng sống có trách nhiệm, quan tâm và sẻ chia với người thân. Đồng thời, tôi giữ gìn lời ăn tiếng nói, cư xử chân thành và tôn trọng lẫn nhau. Hạnh phúc không phải điều gì xa xôi mà bắt đầu từ những điều giản dị trong chính ngôi nhà của mình. Tôi tin rằng, sống tử tế và chân thành sẽ giúp tôi có được một cuộc sống bình yên, hạnh phúc lâu dài.
II. Lầm văn
C1.
Một nét tính cách nổi bật của nhân vật bà cô trong đoạn trích Nếp nhà là sự bao dung và thấu hiểu. Dù đã lớn tuổi và sống rất nguyên tắc, bà không bảo thủ mà luôn biết cách ứng xử khéo léo, tinh tế trong đời sống gia đình. Mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu vốn thường phức tạp, nhưng bà lại có thể chung sống hòa thuận với con dâu suốt mười lăm năm mà không xảy ra mâu thuẫn. Bà hiểu rằng, để giữ hòa khí thì cả hai bên đều cần nhường nhịn, cảm thông, như bà từng nói: “Tôi có phần phải chịu nó nhưng nó cũng có phần phải chịu tôi”. Bà còn coi con dâu là “vàng trời cho”, thể hiện sự biết ơn và trân trọng chân thành. Có thể nói, bà là người phụ nữ vừa giữ gìn được truyền thống gia đình, vừa đủ tinh tế để thích nghi với cuộc sống hiện đại. Từ đó, ta thấy được chân dung một người mẹ, người bà mẫu mực - biểu tượng cho nếp nhà bền vững qua nhiều thế hệ.
C2.
Trong cuộc sống hiện đại, con người ngày càng có xu hướng đề cao cái tôi cá nhân, khẳng định bản thân và theo đuổi lối sống tự do, độc lập. Tuy nhiên, giữa dòng chảy ấy, vẫn có những giá trị truyền thống lặng lẽ tồn tại và giữ vai trò quan trọng trong việc định hình nhân cách, tạo dựng nền tảng đạo đức - đó chính là “nếp nhà”. Trong truyện ngắn Nếp nhà của Nguyễn Khải, nhân vật tôi từng trăn trở: “Nếp nhà đã thắng được tự do của cá nhân sao?” Câu hỏi ấy không chỉ là một sự ngạc nhiên mà còn là lời mời gọi người đọc suy ngẫm về mối quan hệ giữa truyền thống và tự do trong đời sống hôm nay. Từ góc nhìn của người trẻ, tôi cho rằng đây là một vấn đề vô cùng thiết thực và cần được nhìn nhận một cách sâu sắc.
“Nếp nhà” là những giá trị truyền thống, những quy tắc, cách ứng xử và đạo lý được lưu truyền qua nhiều thế hệ trong một gia đình. Nó là nền tảng đạo đức, là cội nguồn hình thành nhân cách con người. Trong khi đó, “tự do cá nhân” là quyền được sống, được lựa chọn, được thể hiện bản thân theo ý muốn, miễn là không vi phạm pháp luật và đạo đức xã hội. Hai khái niệm tưởng như đối lập này lại thường xuyên va chạm trong thực tế, nhất là khi xã hội ngày càng đề cao cá nhân và sự khác biệt.
Từ góc nhìn của người trẻ, có thể thấy rằng tự do cá nhân là điều rất quan trọng. Người trẻ cần không gian để sáng tạo, để bày tỏ quan điểm, để sống đúng với chính mình. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là phủ nhận vai trò của “nếp nhà”. Bởi nếu không có nền tảng gia đình vững chắc, con người dễ mất phương hướng, đánh mất các giá trị đạo đức căn bản. Tự do không đồng nghĩa với ích kỷ hay sống buông thả. Một người trẻ có bản lĩnh chính là người biết cân bằng giữa cái “tôi” cá nhân và cái “ta” cộng đồng, biết thể hiện bản thân mà vẫn giữ được sự kính trọng, trách nhiệm với gia đình.
Câu chuyện về bà cô trong đoạn trích là một minh chứng rõ nét cho giá trị của nếp nhà. Bà là người giữ gìn nếp sống truyền thống nhưng không áp đặt, ngược lại rất bao dung và thấu hiểu con cháu. Chính nhờ cách sống ấy, cả một đại gia đình vẫn hòa thuận dưới một mái nhà, điều tưởng chừng như khó thực hiện trong xã hội hiện đại. Nếp nhà không hề triệt tiêu tự do cá nhân mà là nơi nuôi dưỡng nó. Tự do, nếu được đặt trên nền tảng của đạo lý và truyền thống, sẽ trở nên bền vững và có ý nghĩa hơn.
Là người trẻ, tôi cho rằng điều quan trọng không phải là nếp nhà thắng hay tự do thắng, mà là sự hòa hợp giữa hai yếu tố ấy. Gia đình cần tôn trọng cá nhân và cá nhân cũng cần ý thức giữ gìn nề nếp, truyền thống. Có như vậy, chúng ta mới có thể xây dựng được những gia đình hạnh phúc, nơi mỗi thành viên đều được sống là chính mình nhưng vẫn luôn gắn bó với nhau bằng tình yêu thương và trách nhiệm.
Cuộc sống hiện đại có thể khiến người ta đi xa dần mái nhà xưa, quên mất những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại vô cùng quan trọng. Tự do là khát vọng chính đáng của mỗi cá nhân, nhưng nếu thiếu đi nếp nhà - nơi gieo mầm giá trị sống - thì tự do ấy sẽ trở nên lạc lõng. Người trẻ hôm nay cần biết lắng nghe quá khứ để bước đi vững vàng trong tương lai, biết giữ gìn nếp nhà không phải như một cái khung trói buộc, mà như một bệ đỡ vững chắc cho đôi cánh tự do bay cao. Giữa dòng chảy thời gian, nếp nhà có thể thay đổi về hình thức, nhưng tinh thần của nó - sự yêu thương, sẻ chia và trách nhiệm sẽ mãi là ánh sáng dẫn đường cho hạnh phúc của mỗi người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin