

Viết bài văn bày tỏ cảm xúc của em về một người mà em yêu quý. (bà ngoại)
Lưu ý: Đừng chép mạng nha mọi ngườiii.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Maxim Gorki đã từng nói rằng: “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương.” Thật may mắn khi em luôn được lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình, đặc biệt là bà ngoại `-` người mà em luôn kính trọng và yêu quý nhất. Tình cảm của bà dành cho em là sự ấm áp, dịu dàng và thiêng liêng qua từng năm tháng tuổi thơ
Bà ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Mái tóc bà đã điểm bạc theo năm tháng, dáng người nhỏ nhắn và chậm chạp nhưng vẫn toát lên sự hiền hậu và phúc hậu. Bà thường mặc những chiếc áo bà ba giản dị, đôi chân mang đôi dép nhựa mòn gót nhưng đối với em, hình ảnh bà vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất, thân thương nhất. Mỗi lần về quê, em đều chạy thật nhanh vào lòng bà, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay gầy guộc mà vững chãi ấy
Bà là người rất chăm chỉ và đảm đang. Dù đã lớn tuổi, bà vẫn thích tự tay làm việc, từ nấu ăn, quét dọn nhà cửa đến trồng rau, nuôi gà trong vườn. Em nhớ có lần em ngỏ ý giúp bà tưới cây, bà cười hiền rồi nhẹ nhàng bảo: “Để bà làm, con còn nhỏ, chơi đi cho vui.” Nhưng em vẫn cố giúp vì em muốn được giống bà `-` người luôn chăm chỉ, không ngại khó khăn. Chính từ những việc làm giản dị ấy, bà đã dạy em bài học về sự siêng năng và trách nhiệm từ thuở nhỏ
Ngoài những việc nhà, bà còn là người thầy đầu tiên dạy em cách sống. Em nhớ có lần em làm đổ chén cơm và phụng phịu bỏ ăn, bà không mắng mà nhẹ nhàng kể em nghe về những người nghèo khó phải nhặt từng hạt cơm rơi. Lời nói của bà không hề nặng nề, nhưng khiến em suy nghĩ rất nhiều. Từ đó, em học được cách trân trọng những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Bà luôn dạy em bằng sự kiên nhẫn, bằng trái tim nhân hậu, chứ không phải bằng roi vọt hay quát mắng
Bà ngoại còn là một kho tàng chuyện cổ tích sống động. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bà thường kể cho em nghe những câu chuyện như Tấm Cám, Thạch Sanh, Cây tre trăm đốt... Bà kể không chỉ để em giải trí, mà còn để truyền cho em đạo lý làm người. Bà thường kết lại bằng câu hỏi: “Con thấy ai đúng? Ai sai? Và con học được điều gì từ câu chuyện ấy?” Những buổi tối bên bà là những khoảnh khắc yên bình nhất, in sâu vào ký ức tuổi thơ em
Không chỉ là người bà tuyệt vời trong mắt em, bà còn là người hàng xóm thân thiện, tốt bụng. Bà hay giúp đỡ những người già neo đơn trong xóm, ai khó khăn bà cũng không ngại san sẻ từ mớ rau, chén cháo đến lời hỏi thăm chân tình. Em từng chứng kiến nhiều người hàng xóm đến chơi chỉ để trò chuyện với bà vì ai cũng quý mến tấm lòng nhân hậu của bà
Thời gian trôi qua, em ngày một lớn, còn bà ngày một già đi. Nhìn những nếp nhăn trên mặt bà nhiều thêm, em thấy lòng mình nghèn nghẹn. Em ước gì có thể làm thời gian ngừng lại để bà mãi bên em, mãi kể chuyện cho em nghe, mãi nấu món canh rau ngót thơm lừng và vuốt tóc em ngủ ngon. Đối với em, bà ngoại không chỉ là người thân yêu quý mà còn là một người thầy âm thầm, kiên nhẫn dạy em cách sống tốt, sống có ích. Em tự hứa với lòng mình rằng sẽ luôn cố gắng học giỏi, trở thành người tốt để không phụ lòng bà
`@` minhthu3926
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ hình ảnh người bà luôn là một ký ức đẹp đẽ và ấm áp nhất. Với riêng em, bà ngoại không chỉ là người thân yêu mà còn là cả một bầu trời thương nhớ, là vầng trăng hiền dịu soi sáng những năm tháng tuổi thơ. Mỗi khi nghĩ về bà, trong lòng em lại trào dâng bao cảm xúc khó tả, vừa kính yêu, vừa biết ơn, vừa thương mến vô bờ.
Bà ngoại em năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, mái tóc bạc trắng như mây nhưng đôi mắt vẫn còn tinh anh và nụ cười hiền hậu luôn nở trên môi. Dáng người bà nhỏ nhắn, lưng hơi còng xuống vì tuổi tác, nhưng mỗi bước chân bà đi vẫn nhẹ nhàng và nhanh nhẹn lạ thường. Làn da bà nhăn nheo, in hằn bao dấu vết của thời gian và những vất vả lo toan cho gia đình. Bàn tay bà gầy guộc, xương xẩu nhưng lại rất ấm áp mỗi khi nắm lấy tay cháu, truyền cho em một cảm giác bình yên và an toàn đến lạ.
Nụ cười của bà là điều mà em yêu quý nhất. Nụ cười ấy ấm áp như ánh nắng ban mai, xua tan mọi mệt mỏi và lo lắng trong lòng em. Mỗi khi bà cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt bà lại hiện rõ, tạo nên một vẻ đẹp giản dị, chân thật và đáng yêu vô cùng. Em thích nghe bà kể chuyện ngày xửa ngày xưa, những câu chuyện cổ tích thấm đượm đạo lý làm người. Giọng bà trầm ấm, nhẹ nhàng, đưa em vào một thế giới kỳ diệu, nơi có những nàng công chúa xinh đẹp, những chàng hoàng tử dũng cảm và những bài học sâu sắc về lòng tốt và sự công bằng.
Bà ngoại em còn là một người rất đảm đang và chịu khó. Bà luôn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng thơm ngon cho cả nhà. Những món ăn bà nấu luôn mang hương vị đặc biệt, đậm đà tình yêu thương mà không ai có thể sánh bằng. Bà còn khéo tay đan áo, may vá, chăm chút từng đường kim mũi chỉ cho con cháu. Những chiếc áo len ấm áp bà đan luôn là món quà quý giá nhất mà em nhận được mỗi khi đông về.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, mái tóc bà ngày càng thêm sợi bạc, bước chân bà có lẽ cũng chậm hơn một chút. Nhưng tình yêu thương bà dành cho em vẫn luôn đong đầy và ấm áp như ngày nào. Bà không chỉ là người thân mà còn là người bạn lớn, người thầy đầu tiên dạy cháu những điều hay lẽ phải, những bài học quý giá về cuộc sống. Em biết ơn bà vô cùng vì tất cả những gì bà đã dành cho cháu.
Trong trái tim em, bà ngoại mãi là vầng trăng hiền dịu, là ngọn lửa ấm áp sưởi ấm những ngày đông giá lạnh. Em yêu quý bà bằng cả tấm lòng và mong bà luôn khỏe mạnh, sống thật lâu bên cạnh gia đình, để em mãi được cảm nhận hơi ấm từ bàn tay bà, được nghe giọng kể chuyện êm đềm và được nhìn thấy nụ cười hiền hậu của bà mỗi ngày. Bà ơi, cháu yêu bà nhiều lắm!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin