Ngoại ơi !
Nguyễn Quang Thiều
Con về thăm ngoại, ngoại ơi
Làng xưa chiều vắng nắng trong mưa.
Con đò gạt sóng về bến lở
Lưa thưa tu hú gọi cuối mùa.
Con tuổi hai lăm nỗi nhớ lên mười
Đâu bóng ngoại chiều mưa xuống bến
Gọi đò tiếng ngoại giục sang bên
Ngoại lọm cọm thăm con
Cái mối buộc khăn vuông giấu bao thứ lạ
Con mở ra vui suốt tuổi thơ mình.
Chiều nay con về mưa thưa mái tóc
Năm tháng xa quê đêm mơ tiếng ngoại
Tất tưởi tìm con trong ráng trời mỡ gà
Viết đoạn văn phân tích những đoạn thơ trên(viết đầy đủ ý nha,dài dài chút)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài làm:
Bài thơ "Ngoại ơi!" của Nguyễn Quang Thiều là một bức tranh đầy cảm xúc về tình yêu thương vô bờ bến mà người cháu dành cho người ngoại, đồng thời cũng là nỗi nhớ nhung da diết về những ký ức tuổi thơ êm đềm bên ngoại. Những đoạn thơ trên đã mở ra một không gian hoài niệm, nơi tình cảm gia đình, đặc biệt là tình ngoại cháu, được thể hiện một cách sâu sắc và thấm thía.
Mở đầu đoạn thơ, câu "Con về thăm ngoại, ngoại ơi / Làng xưa chiều vắng nắng trong mưa" ngay lập tức đưa người đọc vào một khung cảnh đầy chất thơ và sự mong đợi. "Ngoại ơi!" là một tiếng gọi thân thương, trìu mến, chất chứa nỗi niềm của một người con xa quê nay trở về với cội nguồn. "Làng xưa chiều vắng nắng trong mưa" không chỉ là khung cảnh thời tiết mà còn là tâm trạng của người về thăm. Cái "vắng" và "nắng trong mưa" tạo nên một không khí vừa u hoài, man mác, vừa ẩn chứa một vẻ đẹp dịu dàng, như chính những kỷ niệm xưa cũ. Hình ảnh "Con đò gạt sóng về bến lở / Lưa thưa tu hú gọi cuối mùa" tiếp tục khắc họa sự trôi chảy của thời gian và không gian. Con đò là biểu tượng của sự trở về, của dòng chảy cuộc đời, và "bến lở" gợi lên sự xói mòn, biến đổi của thời gian. Tiếng "tu hú gọi cuối mùa" mang theo chút buồn bã, day dứt, báo hiệu một sự kết thúc, nhưng cũng là sự nhắc nhở về một mùa đã qua, một tuổi thơ đã xa.
Nỗi nhớ được đẩy lên cao trào trong những câu thơ tiếp theo: "Con tuổi hai lăm nỗi nhớ lên mười / Đâu bóng ngoại chiều mưa xuống bến / Gọi đò tiếng ngoại giục sang bên". Dù "tuổi hai lăm" đã trưởng thành, nhưng "nỗi nhớ lên mười" cho thấy sự mãnh liệt, trong trẻo và nguyên vẹn của ký ức về ngoại. Nỗi nhớ ấy không hề phai nhạt mà càng trở nên rõ nét, sống động như thể mới ngày hôm qua. Người cháu khao khát tìm lại bóng dáng ngoại chiều mưa nơi bến sông, khao khát được nghe lại "tiếng ngoại giục sang bên". Tiếng gọi đò ấy không chỉ là lời giục giã đơn thuần mà còn là âm thanh của tình yêu thương, sự chờ đợi, là biểu tượng của sự gắn kết không thể tách rời giữa ngoại và cháu.
Hình ảnh "Ngoại lọm cọm thăm con / Cái mối buộc khăn vuông giấu bao thứ lạ / Con mở ra vui suốt tuổi thơ mình" là những chi tiết vô cùng đắt giá, lột tả trọn vẹn tình yêu thương và sự tần tảo của người ngoại. Từ "lọm cọm" gợi lên dáng vẻ già nua, gầy yếu của ngoại, nhưng lại toát lên sự vội vã, mong mỏi được gặp cháu. "Cái mối buộc khăn vuông giấu bao thứ lạ" là một hình ảnh giàu sức gợi, đầy chất thơ. Chiếc khăn vuông không chỉ là vật dụng quen thuộc của người phụ nữ nông thôn mà còn là "chiếc túi thần kỳ" của ngoại, nơi ngoại cất giấu những "thứ lạ" – có thể là quà bánh, đồ chơi giản dị, hoặc những câu chuyện cổ tích, những lời dặn dò, những yêu thương thầm lặng. Người cháu "mở ra vui suốt tuổi thơ mình" cho thấy những món quà, những điều ngoại mang đến không chỉ là vật chất mà còn là cả một thế giới tuổi thơ, là nguồn nuôi dưỡng tâm hồn, là suối nguồn hạnh phúc bất tận. Chi tiết này khắc sâu ấn tượng về một tuổi thơ ấm áp, đầy ắp tiếng cười và tình thương dưới sự bao bọc của ngoại.
Đoạn kết bài thơ tiếp tục tô đậm nỗi nhớ và tình cảm khắc khoải của người cháu: "Chiều nay con về mưa thưa mái tóc / Năm tháng xa quê đêm mơ tiếng ngoại / Tất tưởi tìm con trong ráng trời mỡ gà". Hình ảnh "mưa thưa mái tóc" gợi lên sự già đi của người cháu, sự khắc nghiệt của thời gian, đồng thời cũng là sự thấm thía nỗi buồn khi trở về mà không còn được thấy bóng dáng ngoại. "Năm tháng xa quê đêm mơ tiếng ngoại" cho thấy dù xa cách về địa lí và thời gian, nhưng tiếng ngoại vẫn luôn vang vọng trong tâm trí người cháu, trở thành một phần không thể thiếu của tiềm thức. "Tất tưởi tìm con trong ráng trời mỡ gà" là hình ảnh ngoại hiện về trong giấc mơ, dù tuổi đã cao, vẫn tất tả đi tìm cháu. "Ráng trời mỡ gà" là khoảnh khắc hoàng hôn, ánh sáng cuối ngày, gợi lên sự phai tàn, nhưng trong khung cảnh ấy, tình yêu thương của ngoại vẫn cháy bỏng, vẫn vội vã kiếm tìm người cháu. Đây là một hình ảnh cảm động, cho thấy tình ngoại luôn vĩnh cửu, vượt lên mọi giới hạn của thời gian và không gian.
Tóm lại, những đoạn thơ trong "Ngoại ơi!" của Nguyễn Quang Thiều là một bài ca xúc động về tình yêu thương gia đình, đặc biệt là tình ngoại cháu. Bằng những hình ảnh quen thuộc, gần gũi và giàu sức gợi, cùng với ngôn ngữ giản dị mà sâu lắng, tác giả đã tái hiện một không gian tuổi thơ ấm áp, đầy ắp kỉ niệm bên ngoại, đồng thời thể hiện nỗi nhớ da diết, khôn nguôi của người cháu khi ngoại đã đi xa. Bài thơ không chỉ là câu chuyện riêng mà còn chạm đến tâm hồn của nhiều người, gợi nhắc về tình thân, về cội nguồn và những giá trị vĩnh hằng của tình cảm gia đình.
Mong bạn đánh giá tốt và hay nhất.Xin cảm ơn
hieunguyencahn
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
40
2477
26
cho mik xin hay nhâts ạ