

Viết bài văn nghị luận (2 trang giấy) nêu suy nghĩ của em về việc biến cái cũ thành cái mới và biến cái mới thành cái quen thuộc
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Cuộc sống giống như một dòng chảy không ngừng. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều mang theo những điều cũ kỹ và mở ra những điều mới mẻ. Nhưng điều khiến em suy nghĩ nhất không phải là sự thay đổi đó, mà là cách con người đối diện với sự thay đổi ấy: biến cái cũ thành cái mới và biến cái mới thành cái quen thuộc.
Có lần, em mở lại chiếc hộp nhỏ đựng những món đồ cũ của mình từ hồi tiểu học: vài dòng lưu bút, một chiếc bút máy mực đã khô, một tấm ảnh mờ. Tất cả đều cũ, nhưng kỳ lạ thay, trái tim em lại thấy rộn ràng khi nhìn chúng. Có lẽ, giá trị của cái cũ nằm ở cảm xúc nó gợi lại. Nhưng nếu cứ giữ mãi nó trong ký ức thì thật uổng phí. Em đã chọn dùng lại chiếc hộp cũ đó để đựng những bức thư tay em viết cho tương lai – một cách để thổi hồn mới vào vật cũ. Lúc ấy, em hiểu rằng: khi ta yêu thương, ta có thể làm mới cả những gì tưởng chừng đã lãng quên.
Thế giới xung quanh chúng ta cũng vậy. Có những truyền thống tưởng như lỗi thời, nhưng chỉ cần được kể lại bằng một cách thức mới – sinh động hơn, gần gũi hơn – thì lại có thể sống dậy trong lòng thế hệ trẻ. Những chiếc áo dài được thiết kế lại, những điệu hò ví dặm vang lên trong các show diễn hiện đại – tất cả đều là minh chứng rằng cái cũ không hề lỗi thời, chỉ cần ta biết đặt nó vào đúng nơi, đúng thời điểm và bằng cả sự trân trọng.
Ngược lại, cái mới không phải lúc nào cũng dễ đón nhận. Em còn nhớ ngày đầu tiên chuyển trường, tất cả đều xa lạ: bạn bè mới, thầy cô mới, lớp học mới. Em đã sợ hãi, đã thu mình lại. Nhưng rồi có một bạn gái ngồi cạnh quay sang mỉm cười và chủ động rủ em làm bài chung. Chính nụ cười đó khiến em thấy “cái mới” không còn quá đáng sợ. Dần dần, từ chỗ e dè, em bắt đầu mở lòng, làm quen, rồi thân thiết. Bây giờ, ngôi trường đó không còn là “nơi mới” nữa – nó là một phần ký ức, là mái nhà thứ hai của em.
Cái mới ban đầu luôn là thử thách – giống như khi học cách đi xe đạp, tập viết bằng tay trái, hay học một ngôn ngữ lạ. Nhưng khi vượt qua được sự lạ lẫm, khi trái tim ta đủ rộng để chấp nhận và kiên trì, cái mới sẽ dần trở thành điều thân quen. Và một ngày nào đó, ta sẽ tự hỏi: “Sao ngày xưa mình lại từng sợ nó nhỉ?”
Cuộc sống không đứng yên. Và chúng ta cũng không nên đứng yên. Giữa những đổi thay, điều quan trọng không chỉ là ta giữ được điều gì, mà là ta làm mới được điều gì, ta chấp nhận và yêu thương được điều gì. Biến cái cũ thành cái mới, đó là sáng tạo. Biến cái mới thành cái quen thuộc, đó là thích nghi. Cả hai điều ấy đều cần một trái tim biết lắng nghe, biết thay đổi và dám thử.
Với em, mỗi ngày đều là một cuộc hành trình. Hành trình của những cái cũ được nâng niu, và cái mới dần trở nên thân thương. Có lẽ, cuộc sống đẹp nhất là khi ta vừa có thể ngồi giữa những điều thân thuộc, vừa háo hức chờ đón những điều chưa từng biết đến.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin