

Anh/chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 500 chữ) phân tích nhân vật Lụm “còi” trong đoạn trích sau
Lược một đoạn: Mười bốn tuổi, vì lấy cắp tiền của mẹ đi chơi điện tử, nhân vật “tôi” bị ba đánh đòn. Giận gia đình, cậu quyết định bỏ nhà đi bụi, nhưng không dám đi xa, sợ ba mẹ… kiếm mình mà không gặp. Rồi cậu gặp Lụm “còi”, một cậu bé bị mẹ bỏ rơi từ lúc lọt lòng, sống bằng nghề bán bánh mì. Hai đứa bé nhanh chóng làm quen với nhau…).
- Sao mày đi bụi? - Thằng Lụm chợt hỏi.
- Ba tao – tôi chép miệng ra vẻ oan ức – Ba tao đánh tao.
- Ý, bị đòn hả? - Tự nhiên nó hào hứng. Bị đánh bằng gì?
- Bằng roi, cây roi dài thiệt dài (nhưng cây roi ba đánh tôi là cây thước thợ may của mẹ, cụt ngủn hà). Bự tổ cha vậy nè.
Tôi đưa bắp tay ốm ròm ra.
- Đánh nghe đau mà chắc đã lắm hen?
Giọng thằng Lụm vừa hồ hởi vừa có vẻ ganh tị. - Mày sướng thiệt (trời, bị đánh mà sướng nỗi gì). Vậy mà còn bỏ nhà đi. Đồ ngu!
Tự nhiên vậy rồi nó chửi tôi à. Tôi cãi:
- Mầy đâu có má có ba đâu có biết. Người lớn khó dữ lắm.
- Chẳng thà có má, có ba, bị rầy gì tao cũng chịu - Thằng Lụm trở nên trầm ngâm, coi nó già quá trời! - Nhưng mầy đừng có lo, tao ngồi đây thể nào cũng gặp má tao thôi. Thế nào má đi qua má cũng nhìn ra tao. Mai mốt bị rầy, bị đòn cho đã.
Tự nhiên tôi thấy thương thằng Lụm quá. Nó kể với tôi, nó đã chờ má nó từ hồi bảy tuổi tới giờ. Ban ngày nó đi bán bánh mì, ban đêm nó mới ra đây. Nó nói chừng nào nó giàu nó thôi bán bánh mì vì biết đâu má nó vẫn thường qua đây ban ngày mà không thấy nó. Nó chợt hỏi:
- Mầy sướng thấy mồ, mới bị đánh tí đã bỏ đi. Bây giờ mầy có dám đổi với tao không? Ở một mình buồn lắm, mầy ngu thì thôi đi.
Thằng Lụm nói với giọng kẻ cả. Tôi giật mình, bây giờ có ông tiên nào hiện ra để đổi vị trí hai đứa, chắc tôi buồn lắm. Ừ, có lẽ, ở nhà bị rầy bị đánh vẫn hơn đi bán bánh mì, ngủ bờ ngủ bụi như vầy. […]
Thằng Lụm “còi” làm tôi hối hận và nhớ ba mẹ quá chừng. Tôi muốn trở về. Tôi ngồi im lặng suy nghĩ trong khi thằng Lụm đứng dậy để nhìn mỗi khi có một lượt xe dừng lại trước đèn đỏ. Tôi chợt sợ quá, có khi nào ba mẹ giận bỏ tôi luôn như thằng Lụm không. Ba mẹ sẽ sanh nhiều thiệt nhiều em khác còn tôi thì biết kiếm đâu ra ba mẹ khác bây giờ. Tôi ngồi lo lắng đến mức, khi ba mẹ tôi ghé xe lại dưới đường tôi còn không hay. Thấy bóng mẹ đứng xịch trước mặt mình, tôi bật khóc:
- Con tưởng đâu ba mẹ bỏ con luôn rồi.
Mẹ không vồ vập ôm lấy tôi mà điềm đạm cầm bàn tay tôi bóp mạnh, còn ba thì vỗ vỗ vào đầu tôi.
- Con hư quá. Con đừng làm vậy ba mẹ buồn.
Thằng Lụm đứng trân trân nhìn tôi với đôi mắt buồn tủi. Tôi quẹt nước mắt bươc lại gần nó, bất giác tôi gọi thằng Lụm bằng anh:
- Em về nghen, anh Lụm.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong đoạn trích trên, nhân vật Lụm “còi” hiện lên như một hình ảnh vừa đáng thương vừa đáng kính, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Qua lời kể của nhân vật “tôi” – một cậu bé đang giận dỗi bỏ nhà đi – Lụm không chỉ là người bạn bất ngờ trên đường đời, mà còn là người thức tỉnh cậu khỏi sự bồng bột
Dù chỉ là một cậu bé 14, mười lăm tuổi, Lụm “còi” lại mang dáng dấp của một “người lớn” nhỏ tuổi với những trải nghiệm đầy khắc nghiệt. Em mồ côi mẹ từ khi còn bé xíu, sống lang bạt nhờ nghề bán bánh mì và những đêm ngủ bụi. Sự thiếu thốn tình thương khiến Lụm khát khao được có một gia đình, dù là một mái ấm đơn sơ, chỉ cần có mẹ. Lời nói “chừng nào tao giàu tao mới thôi bán bánh mì vì biết đâu má tao vẫn thường qua đây ban ngày mà không thấy tao” là một câu nói thấm đẫm nỗi cô đơn và hy vọng nhỏ nhoi. Lụm vẫn nuôi niềm tin rằng mẹ sẽ quay lại, rằng em sẽ được sống như bao đứa trẻ khác
tuy là vậy hoàn cảnh nghiệt ngã, Lụm không hề bi lụy hay buông xuôi số phận. Em vẫn mạnh mẽ, lạc quan, thậm chí ganh tị với những ai có cha mẹ, dù có bị đánh mắng. Khi biết nhân vật “tôi” bỏ nhà vì bị ba đánh, Lụm thốt lên: “Mày sướng thiệt… Vậy mà còn bỏ nhà đi. Đồ ngu!” – một câu mắng vừa thô lỗ, vừa chứa chan tình cảm. Lụm không thương hại mà khiến bạn phải tự soi lại mình, từ đó cảm nhận được giá trị của tình thân mà trước đó cậu chưa từng trân trọng bảo giờ
Hình ảnh Lụm đứng trân trân nhìn theo khi tôi được bmẹ đón về là một hình ảnh đầy ám ảnh. Đôi mắt buồn ấy nói thay nỗi lòng của những đứa trẻ thiếu vắng tình yêu gia đình. Chính ánh mắt đó, cùng những câu chuyện mà Lụm kể, đã khiến “tôi” hối hận và khao khát được trở về nhà. Trong khoảnh khắc chia tay, tôi gọi Lụm bằng “anh” một cách kính trọng
Nhân vật Lụm “còi” không chỉ là điểm nhấn của đoạn trích, mà còn là biểu tượng cho hàng nghìn đứa trẻ lang thang cơ nhỡ ngoài đời – những số phận cần được cảm thông, yêu thương và sẻ chia. qua hình ảnh Lụm, tác giả không chỉ khắc họa một nhân vật sống động mà còn gợi mở những thông điệp về tình cảm gia đình, sự biết ơn và lòng trắc ẩn giữa người với người
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin