

tìm nội dùng chủ đề hộ mik
thề đọc xong cấn cấn mà chả bt nó vt j :)
Lò Văn Pành là ông già nổi tiếng ở bản Hua Tát. Hơn tám mươi tuổi, hàm răng của ông vẫn còn đều tăm tắp như răng chàng trai mười bảy tuổi. Còi đã già gạo, ông đứng một tay cứ lên như bờm, ông làm bằng ba người khác. Uống rượu cũng vậy, sức ông có thể chấp nổi mười người. Trăng đỉnh trong bản Hua Tát nhìn ông kiêng nể. Ông Pành có ba vợ, tám đứa con và khoảng ba chục đứa cháu. Họ sống hòa thuận và khắc sung túc. Gia đình cũng giống như những lò than, các cực than có sức tỏa ấm cho nhau nhưng rồi sau đó lại thiếu đốt nhau. Gia đình nào mà chẳng thế?
Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như ông Pành chỉ sống quanh quẩn ở trong thung lũng Hua Tát. Nhưng đúng một cái, ông bỗng nổi sình ý đi về Mường Lầm mua trâu. Thực ra rẻ thì mua chứ mua chẳng phải vật gì nhất thiết, thế, chỉ cần sang bản Chi, bản Mạt, ông Pành có thể mua được những con trâu cày hàng nhất. Nhưng Mường Lầm là nơi trẻ ông Pành ở đó. Ký ức xa xưa sống dậy và gọi ông lên đường.
Mường Lầm là vùng đất xa xôi hẻo lánh tận cuối Châu Yên. Tiếng Thái Mường Lầm nghĩa là đất quên. Ở đây có những khu rừng nguyên sinh ít người thường có, cây cổ thụ, chim thú nhiều vô kể.
Hôm ấy, ông Pành cưỡi ngựa đến gần Mường Lầm thì trời đã tối. Một cơn mưa đá dữ dội ập đến. Ông Pành nhìn quanh xem có chỗ nào trú được nhưng chỉ men mông rặt đồi cỏ và đá trơ như dao. Đã ở trên cao mà cỏ lại dốc trượt xuống. Con ngựa sợ hãi không chịu đi nữa, giành hí nức vang, móng cào xướng đất.
Ông Pành nhảy vội xuống ngựa, một mình chạy chuối rứa, ông chưa bao giờ thấy trận mưa nào dữ dội đến thế. Gió to quá, ông gặp một quả đồi quất vào người ông đau điếng. Đêm đẫm ập xuống, sấm sét rên vang làm đất rừng chuyển, con ngựa đột ngột cởi dây cương chạy vụt xuống đồi. ông Pành định đuổi theo thì bỗng nhiên thấy có bóng đen nhỏ chạy về phía mình. Ông đứng sững lại, bóng đen tiến đến gần, té ra là một cô gái mặc váy đen, lưng đeo gùi, đầu đội mũ nỉ. Đây là cô gái đi làm nương về, gặp mưa đá tản, nàng sợ hãi vừa chạy vừa lủi, luôn miệng kêu trời. Gặp ông Pành, nàng siết lấy người ông và vào tay ông.
Mưa rào rào trút xuống, ông run run như đang ghẻm. Ông Pành dùng lom khom che chở cho cô gái, cô gái úp mặt vào hai bàn tay, toàn thân run rẩy. Cô tựa vào bộ ngực trần vạm vỡ của ông tin cậy. ông Pành an ủi:
Đừng sợ! Đây là cơn giận của Then sẽ qua đi thôi...
Họ đứng như thế giữa đồi cỏ gianh, xung quanh mưa đá sấm rền. Ông Pành ngợp trong điều huyền. Cả cuộc đời từng trải của ông, ông chưa bao giờ có cảm giác ấy. Ông biết đây chính là điều ông vẫn khát khao hằng đêm. Hơn cả tình yêu, hơn cả những người phụ nữ mà ông đã gặp, cảm giác này như là hạnh phúc.
Khi trời mưa tanh thì trên cao bắt đầu le lói một thứ ánh hồng mờ ảo. Cô gái ngượng ngập rút tay ra khỏi bàn tay ông Pành. Ông chưa bao giờ thấy ai lại đẹp như vậy. Nàng vừa ngây thơ, Ông luống cuống đuổi theo, vấp ngã những rỗi cuối cùng ông nắm được tay nàng.
Em tên là gì? – Ông hỏi. – Ngày mai ta đến cầu hôn… Em có bằng lòng ta không? Cô gái bối rối, mãi sau nàng mới áp úng:
Em là Muốn… Ở bản Mường Lầm…
Nàng đẩy ông ra rồi chạy xuống đồi, đôi bắp chân trắng nõn nà. Ông Pành ngồi thụp xuống đất, mồ hôi vã ra, bủn rủn. Một niềm sung sướng tràn ngập lòng ông. Ông nằm vật ra giữa đám cỏ gianh vọt sững, mặc cho những con kiến đen to tưởng bò lưng tung trên tấm ngực trần. Ông thiếp đi cho đến lúc con ngựa tính khôn tìm thấy ông, lấy cái miệng nóng hổi nhay nhay vào cái tai to, có những chùm lông đen loăn xoăn của ông để lôi dậy.
Trưa hôm sau, ông Pành dắt ngựa vào bản tìm đến nhà Muốn. Ông quỳ xuống, chống cả đóng bạc hoa xòe dự định mua trâu cho ông bố Muốn. Biết lời cầu xin của khách, bố Muốn cười vang, ông gọi vợ con và dân bản đến. Mọi người cười cợt bàn tán. Ông Pành vẫn cứ trò trò giữa lời nhạo báng sắc tựa dao chích. Muốn nấp sau khe cửa nhìn ra. Nàng thấy hay hay và thấy câu chuyện còn có vẻ buồn cười nữa. Quá thật, nàng đã quên khuấy đi cơn mưa đá đêm qua, những giọt nước mắt và cuộc gặp gỡ trên đồi.
Một mực khăng khăng, ông Pành nhắc đi nhắc lại những lời cầu hôn. Thực quá đáng, mọi người không thể còn cười được nữa. Cuối cùng, bố Muốn đành phải đặt ra điều kiện:
Thôi được, ông muốn làm rể tôi thì ông ở đây làm sao hạ được cây gỗ lim to nhất ở đỉnh Phu Luông mang về. Cây gỗ ấy sau này sẽ là cánh nhà của ông và con Muốn đấy…
Mọi người lại cười phá lên. Không ai ở đây không biết cây gỗ lim ấy, vòng gốc của cây gỗ lim tám người đang ôm không xuể. Nó mọc trên đỉnh núi đá vôi cao đến nỗi đứng ở trên ấy nhìn xuống thì bản Mường Lầm chỉ bé như mái nhà sàn.
Được! Xin ông hãy giữ lấy lời! – ông Pành trả lời như dao chém đá.
Người ta đồn rằng hôm sau ông Pành leo lên đỉnh núi, bập được nhát rìu đầu tiên vào gốc cây lim thì ông kiệt sức. Ông chết vì bị vỡ tim.
Đám tang ông Pành, Muốn không đi đưa. Hôm ấy nàng bận đi chợ Yên Châu xem đám chọi gà. Chiều về nàng cũng gặp mưa, nhưng mà lần này trời không mưa đá.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Nội dung chính của tác phẩm: Câu chuyện kể về Lò Văn Pành-một ông già người Thái từng trải, khở mạnh và từng có một gia đình sung túc. Ở tuổi xế chiều, ông lên đường đên Mường Lầm- mảnh đất ký ức thời trẻ. Tịa đậy, ông bất ngờ gặp một cô gái trẻ trong cơn mưa đá. Cuộc chạm mặt ngắn ngủi ấy đã đánh thức trong ông khát vọng yêu thương mãnh liệt. Ông cầu hôn nhưng bị thách thức hạ cây lim lớn giữa núi cao và đã chết vì kiệt sức. Cô gái hờ hững, quên cuộc gặp khiến khát vọng cuối đời của ông trở thành bi kịch côc độc.
Chủ đề chính: Khát vọng yêu thương và bi kịch của con người khi đối diện với sự vô cảm của thực tại
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin