Viết đoạn văn nghị luận 200 chữ phân tích chi tiết "mùi nước mắm" trong đoạn trích của bài áo Biên Thùy của Đỗ Tiến thụy
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Trong đoạn trích Áo Biên Thùy của Đỗ Tiến Thụy, chi tiết “mùi nước mắm” là một hình ảnh nghệ thuật đặc sắc, giàu sức gợi, mang đậm tính biểu tượng và cảm xúc. Mùi nước mắm - một thứ tưởng như rất đỗi bình thường trong mỗi bữa ăn của người Việt - đã được tác giả nâng tầm trở thành biểu tượng của quê hương, của tình mẫu tử. Trong manh áo bông mẹ gửi ra nơi biên giới, không chỉ có hơi ấm, có sự chở che mà còn có mùi nước mắm quen thuộc, khiến người lính trẻ như thấy mẹ đang ở ngay bên cạnh. Mùi nước mắm ấy không chỉ gợi nhớ những bữa cơm gia đình giản dị, ấm áp, mà còn khơi dậy nỗi nhớ da diết về cội nguồn, về nơi chôn nhau cắt rốn. Ở nơi biên cương lạnh giá, mùi nước mắm trở thành hơi ấm tinh thần, là chỗ dựa, là niềm an ủi lớn lao giúp người lính vững tin hơn giữa gian khó. Tác giả đã rất tinh tế khi lựa chọn chi tiết này để thể hiện tình cảm gia đình, tình mẫu tử một cách tự nhiên mà sâu lắng. Qua đó, ta thấy được thông điệp: quê hương không chỉ là nơi chốn, mà còn hiện diện trong từng điều bình dị nhất - như một mùi nước mắm. Đây chính là vẻ đẹp bình dị mà thiêng liêng của cuộc sống, giúp mỗi người thêm trân trọng mái nhà thân yêu và những tình cảm ruột rà máu mủ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong đoạn trích "áo biên thùy" của Đỗ Tiến Thụy, chi tiết “mùi nước mắm” là một hình ảnh đặc sắc mang ý nghĩa biểu tượng sâu xa, góp phần thể hiện chủ đề tư tưởng và chiều sâu cảm xúc của tác phẩm. Ở bề mặt, đó là mùi của một loại gia vị quen thuộc trong bữa ăn người Việt – mùi nước mắm nồng nàn, đậm đà, có phần “nặng mùi” nhưng lại vô cùng thân thuộc. Thế nhưng trong hoàn cảnh của người lính trẻ nơi biên cương xa xôi, giữa cái lạnh cắt da cắt thịt, giữa sự heo hút của núi rừng và sự cô đơn của nỗi nhớ, mùi nước mắm lại gợi lên nhiều hơn cả một món ăn – đó là hương vị của quê hương, là biểu tượng của sự gắn bó thiêng liêng với cội nguồn. Mùi nước mắm len lỏi qua khứu giác để đánh thức tâm hồn, gợi lại hình ảnh gia đình, ngôi nhà nhỏ, bàn ăn ấm cúng bên cha mẹ – những gì bình dị nhất nhưng thiêng liêng nhất trong tâm tưởng người xa xứ. Nó khiến người lính tưởng như đang được trở về, được sống lại trong vòng tay yêu thương, giữa nơi chốn thân quen mà trái tim luôn đau đáu hướng về. Không phải ngẫu nhiên mà tác giả chọn “mùi nước mắm” – một mùi có thể gây phản ứng trái chiều – để làm biểu tượng trung tâm cho nỗi nhớ quê. Chính vì nước mắm là hồn cốt của ẩm thực Việt, là kết tinh của vị mặn biển cả, của bàn tay lao động và truyền thống lâu đời, nên nó mang đậm bản sắc dân tộc. Ẩn sau mùi nước mắm là hơi thở của văn hóa, là “dòng máu” ngấm sâu trong từng con người Việt Nam dù họ ở nơi đâu. Bằng chi tiết nhỏ nhưng giàu sức gợi này, Đỗ Tiến Thụy không chỉ thể hiện tình yêu quê hương sâu nặng của người lính mà còn gợi nhắc mỗi người đọc hãy luôn giữ gìn, trân trọng những giá trị truyền thống giản dị mà sâu sắc của dân tộc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin