

Tả thành phố Vinh xinh đẹp nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng miền Nam nhớ dài nha. em đang cần gấp
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án:
Khi mặt trời vừa ló dạng ở phía Đông, từng tia nắng đầu ngày nhẹ nhàng buông xuống thành phố Vinh – nơi đất đỏ ngập tràn ký ức và khát vọng. Hôm nay, thành phố như bừng sáng hơn, rực rỡ hơn, tựa như chính lịch sử đang trở về trong sắc màu hiện đại. Đã 50 năm kể từ ngày non sông liền một dải, Vinh – thành phố trung dũng kiên cường – lại một lần nữa được dịp khoe mình trong niềm vui lớn của dân tộc.
Con đường Trường Thi thân quen giờ được phủ kín bởi sắc đỏ rực của cờ hoa, từng khẩu hiệu vàng tươi nổi bật giữa nền trời xanh biếc, khẳng định một tinh thần bất diệt: “Thống nhất – Độc lập – Tự do – Hạnh phúc.” Những đoàn xe, những dòng người tấp nập đổ về trung tâm thành phố, không hối hả, mà đầy hứng khởi như bước đi trong niềm tự hào, cùng nhau hoài niệm và sống trọn vẹn khoảnh khắc trọng đại này.
Thành phố Vinh hôm nay hiện đại hơn xưa rất nhiều. Những tòa nhà cao tầng, trung tâm thương mại sầm uất mọc lên hai bên đại lộ Lê Nin rộng thênh thang như những minh chứng hùng hồn cho một chặng đường đổi thay mạnh mẽ. Nhưng giữa nét hiện đại ấy, vẫn còn đó những điều rất đỗi thân quen: tiếng rao sáng của người bán bánh mướt, mùi ngô nướng thơm lừng trong những con hẻm nhỏ, hay giọng nói xứ Nghệ đậm đà, ấm áp mà nghe một lần là nhớ cả đời.
Điều đặc biệt của thành phố Vinh không chỉ nằm ở sự phát triển vượt bậc về hạ tầng, mà còn ở tâm hồn của con người nơi đây. Họ là những con người từng dày dạn trong khói lửa chiến tranh, từng ôm súng ra chiến trường, giờ lại cầm bút, cầm cuốc, xây nên những công trình, viết tiếp những trang sử mới của quê hương. Những lớp học vang tiếng ê a, những trường đại học đông đúc sinh viên, những bệnh viện khang trang – tất cả là những minh chứng sống động cho sự trưởng thành của một thành phố từng chịu bao đau thương.
Kỷ niệm ngày giải phóng, thành phố không chỉ kỷ niệm bằng lễ hội và pháo hoa, mà còn bằng những hành động thiết thực: trồng cây, thăm gia đình chính sách, tổ chức cuộc thi viết về lịch sử, triển lãm tranh ảnh chiến tranh – hòa bình. Những việc làm ấy khiến ta cảm nhận rõ ràng rằng, Vinh không chỉ sống trong quá khứ hào hùng, mà còn vươn tới tương lai bằng tất cả trách nhiệm và tình yêu quê hương.
Về đêm, thành phố trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết. Hồ Goong, Công viên Trung tâm, Quảng trường Hồ Chí Minh đều sáng rực đèn hoa. Những giai điệu “Như có Bác trong ngày đại thắng” vang lên trên khắp các tuyến phố, xen lẫn là tiếng cười giòn tan của lũ trẻ, giọng nói rộn ràng của các cụ già kể chuyện năm xưa. Người Vinh hôm nay, dù trẻ hay già, đều cùng nhau sống lại một phần ký ức vinh quang, để rồi thêm yêu, thêm tự hào về nơi mình đang đứng.
Thành phố Vinh không phải là nơi ồn ào phô trương, nhưng lại có sức hút lạ kỳ bởi sự chân chất, kiên cường và đậm đà bản sắc. Và trong những ngày trọng đại như thế này, Vinh như hóa thành một bản anh hùng ca sống động – nơi quá khứ, hiện tại và tương lai cùng hòa làm một, vang vọng mãi trong lòng mỗi người con đất Việt.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đáp án:
Có những ngày, thành phố bỗng đẹp lạ kỳ. Không phải vì những tòa nhà cao tầng hay những con đường vừa được lát lại, mà là vì tinh thần trong lòng người – rộn ràng, háo hức, và tự hào. Thành phố Vinh hôm nay bừng sáng trong sắc đỏ của cờ tổ quốc, vàng rực rỡ của khẩu hiệu, và những nụ cười của người dân chào mừng 50 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Tui đi dọc đại lộ Lê Nin, thấy từng chiếc xe máy lướt qua cũng như nhẹ hơn thường ngày, như thể cả thành phố đang trôi giữa dòng ký ức. Có cụ già ngồi uống trà trước hiên, mắt hướng về bầu trời, nơi từng có tiếng bom đạn, giờ chỉ còn trong trẻo tiếng chim. Có những em bé cầm cờ vẫy vẫy bên đường, chẳng hiểu hết ý nghĩa của ngày hôm nay, nhưng trong tiếng cười của tụi nhỏ, tui nghe được niềm tin.
Thành phố Vinh không nói nhiều, không ồn ào khoe mình đã đổi thay ra sao. Nó chỉ im lặng mà rực rỡ. Những công viên xanh, quảng trường rộng, tượng đài cao vút – tất cả như đang đứng nghiêm trang để tưởng nhớ, để biết ơn, để mừng vui. Thành phố này từng trải qua những tháng năm gian khổ, nhưng chưa bao giờ gục ngã. Giống như người xứ Nghệ – cứng cỏi, thẳng thắn, mà giàu tình cảm.
Có lẽ đẹp nhất là buổi tối. Khi trời chuyển tím, cả thành phố thắp đèn như sao trời rơi xuống đất. Ánh sáng len lỏi vào từng ngõ ngách, chiếu sáng không chỉ đường đi mà cả niềm tin trong tim người. Những bản nhạc đỏ vang lên từ loa phường, chẳng hề cũ, chẳng hề nhàm, mà ấm áp lạ thường. Tui đứng giữa đám đông, nhìn dòng người qua lại, bất giác tự hào: Mình đang sống ở nơi mà lịch sử từng đặt chân.
50 năm – nửa thế kỷ trôi qua, bao thế hệ đã đi qua chiến tranh để tui được sống giữa hòa bình. Thành phố Vinh, với tui, không chỉ là nơi sinh ra và lớn lên, mà còn là chứng nhân lặng lẽ của những điều lớn lao. Đẹp nhất không phải là bầu trời hôm nay trong xanh thế nào, mà là trái tim người dân Vinh đang cùng đập nhịp với cả dân tộc – một nhịp đập của biết ơn, của niềm vui, của tự hào không nói thành lời.
Giải thích các bước giải:
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin