Giúp em đề này với ạ
Chỉ cần viết dàn ý chi tiết, viết thành văn càng tốt ạ
Em cảm ơn
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Dàn ý:
I. Mở bài
`-` Giới thiệu vấn đề: Trong cuộc sống, ai cũng sẽ có lúc đối diện với nỗi buồn, mất mát, áp lực hoặc tổn thương.
`-` Dẫn dắt đến quan điểm: Việc khóc để nhẹ lòng hay âm thầm chịu đựng một mình đều là những cách ứng xử đẹp đẽ và nhân văn, thể hiện chiều sâu tâm hồn và bản lĩnh con người.
II. Thân bài
1. Giải thích ý kiến
`-` “Khóc thật nhiều cho nhẹ nỗi lòng”:
`+` Khóc là cách con người giải tỏa cảm xúc, xoa dịu tổn thương tinh thần.
`+` Không phải lúc nào khóc cũng là yếu đuối, mà là biểu hiện của sự chân thành, biết lắng nghe trái tim mình.
`-` “Một mình chịu đựng cũng là điều đẹp đẽ”:
`+` Chịu đựng ở đây là sự bản lĩnh, im lặng vượt qua nỗi đau, không làm phiền người khác.
`+` Đó là sự mạnh mẽ, trưởng thành và biết tự cân bằng cuộc sống.
2. Bàn luận
`-` Mỗi người có cách đối mặt với khó khăn riêng:
`+` Người chọn khóc để giải tỏa, giúp tâm hồn nhẹ nhàng hơn.
`+` Người chọn im lặng, giấu nỗi đau bên trong, thể hiện sự kiên cường.
`-` Dù là cách nào, nếu giúp bản thân vững vàng hơn thì đều đáng trân trọng.
`-` Tuy nhiên, cần tránh việc lạm dụng sự im lặng đến mức tự cô lập bản thân hoặc chìm đắm mãi trong đau buồn mà không tìm lối thoát.
3. Chứng minh (dẫn chứng thực tế, văn học...)
`-` Ví dụ từ đời sống:
`+` Nhiều người sau khi khóc đã lấy lại tinh thần để tiếp tục bước đi, như những người mất mát người thân nhưng vẫn cố gắng sống tốt.
`-` Ví dụ trong văn học:
`+` Nhân vật Thúy Kiều (Truyện Kiều – Nguyễn Du) nhiều lần chịu đựng khổ đau một mình nhưng vẫn sống nhân hậu và kiên cường.
`+` Nhân vật Chiến và Việt (trong “Những đứa con trong gia đình” – Nguyễn Thi) cũng âm thầm chịu đựng đau thương gia đình để tiếp tục chiến đấu.
4. Phản đề
`-` Không phải lúc nào im lặng chịu đựng cũng là tốt: nếu nỗi đau vượt ngưỡng chịu đựng, con người cần biết chia sẻ để nhận được sự giúp đỡ.
`+` Khóc quá nhiều mà không biết đứng lên cũng là yếu đuối, dẫn đến mất phương hướng.
5. Bài học nhận thức và hành động
`-` Biết lắng nghe cảm xúc bản thân, cho phép mình được buồn, được khóc khi cần.
`-` Dũng cảm đối mặt với khó khăn, nhưng cũng không ngại tìm đến sự giúp đỡ khi không thể tự mình vượt qua.
`-` Trân trọng những người biết kiên cường trong im lặng và cảm thông với người đang đau khổ.
III. Kết bài
`-` Khẳng định lại ý kiến: Khóc để nhẹ lòng và âm thầm chịu đựng đều là những biểu hiện đẹp đẽ của con người khi biết đối diện với thử thách.
`-` Mỗi chúng ta cần chọn cách phù hợp để vượt qua tổn thương, đồng thời luôn nuôi dưỡng sự mạnh mẽ và yêu thương trong tâm hồn.
Bài làm
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng sẽ gặp những khoảnh khắc chông chênh khi đối diện với nỗi buồn, mất mát hay những áp lực tưởng chừng không thể vượt qua. Có khi ta phải bật khóc thật lớn để trút bỏ gánh nặng trong tim, có khi ta lựa chọn lặng im, một mình chịu đựng để nuôi dưỡng bản lĩnh bên trong. Dù là khóc hay chịu đựng, cả hai cách ứng xử đó đều mang trong mình vẻ đẹp riêng, thể hiện sự chân thành với chính cảm xúc và bản lĩnh của mỗi người.
Trước hết, việc khóc thật nhiều là cách đơn giản nhưng hiệu quả để giải phóng cảm xúc tiêu cực. Khi những giọt nước mắt rơi xuống, ta như xả hết nỗi đau, nỗi ấm ức, lo lắng đang đè nén trong lòng. Khóc không phải là biểu hiện của sự yếu đuối, mà chính là biểu hiện của sự can đảm: can đảm thừa nhận rằng mình cũng có lúc gục ngã, can đảm cho phép bản thân được tổn thương. Người ta nói rằng sau cơn mưa trời lại sáng; tương tự, sau những trận khóc nức nở, tâm hồn sẽ nhẹ nhàng hơn, những ẩn ức sẽ được thả nổi để ta có thể hít thở sâu, nhìn đời đời bình thản hơn. Hình ảnh một người khóc sướt mướt trong đêm vắng, rồi bình tĩnh ngồi dậy lau khô nước mắt và tiếp tục cuộc sống có sức ám ảnh mạnh mẽ, bởi đó là phút giây họ đối diện chân thực nhất với chính mình.
Trái lại, có những lúc đứng giữa bão giông, ta chọn cách im lặng chịu đựng một mình. Sự im lặng này không phải đến từ sự bàng quan hay vô cảm, mà là cách thể hiện sự kiên cường, biết tự làm bạn với cô đơn, biết tự mài giũa bản thân qua từng giây phút thử thách. Khi ta không chia sẻ hay than thở, niềm đau trở thành ngọn lửa nung nấu nội lực, giúp ta mạnh mẽ hơn mỗi giây mỗi phút. Hình ảnh người lao công rưng rưng nước mắt khi biết tin gia đình gặp biến cố nhưng vẫn kiên nhẫn quét từng nhành lá, hay người học trò giấu nỗi mất mát để giữ nụ cười trên môi mỗi ngày đến trường—đó chính là vẻ đẹp của sự chịu đựng âm thầm. Sự kiên định ấy khiến người ta thêm tin rằng, dẫu vất vả, bản thân vẫn đủ sức đứng vững trên đôi chân mình.
Tuy vậy, không nên xem việc chịu đựng mãi mãi là giải pháp duy nhất. Khi nỗi đau vượt qua giới hạn chịu đựng, im lặng có thể trở thành xiềng xích, khiến tâm hồn lạc lối. Ngược lại, khóc quá nhiều mà không đứng dậy được sẽ làm con người lún sâu vào tuyệt vọng. Vậy nên, mỗi cá nhân cần tự nhận thức rõ bản thân: khi nào cần cho phép trái tim vỡ òa, khi nào cần dũng cảm tạm gói nỗi đau lại để bước tiếp.
Cuối cùng, có lẽ quan trọng nhất chính là việc ta biết trân trọng cả hai cách đối diện với thử thách. Khóc để giải tỏa, thổn thức và sẻ chia; chịu đựng để rèn luyện nội lực, tự lập và trưởng thành. Chỉ khi kết hợp hài hòa giữa giây phút buồn đau bộc lộ và phút giây yên lặng đương đầu, ta mới thật sự hiểu rõ bản thân, sống đúng với cảm xúc và ý chí của mình.
Cuộc sống vốn dĩ không tránh khỏi giông bão, nhưng chính cách ta lựa chọn khóc hay chịu đựng sẽ tạo nên con người ta hôm nay. Hãy can đảm khóc khi cần, dũng cảm chịu đựng khi nên, để mỗi lần vấp ngã là một bước tiến vững chắc, mỗi giọt nước mắt là viên gạch lát đường dẫn đến một bản thân mạnh mẽ và trọn vẹn hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Cuộc sống không phải lúc nào cũng bằng phẳng hay dịu dàng. Có những khoảnh khắc, con người ta thấy mình quá nhỏ bé trước giông bão cuộc đời. Trong những thời khắc ấy, có người chọn cách bật khóc để trút hết nỗi lòng, có người lại im lặng chịu đựng để gìn giữ bình yên cho người khác. Và cả hai lựa chọn ấy dù là bộc lộ hay che giấu cảm xúc đều là những biểu hiện rất đẹp của một tâm hồn sâu sắc, mạnh mẽ và nhân hậu.
Trước hết, cần hiểu rằng khóc là một phản ứng tâm lý tự nhiên của con người trước nỗi đau, áp lực hoặc những biến động nội tâm lớn. Trái lại, chịu đựng trong im lặng là cách con người chấp nhận nỗi đau, tự mình vượt qua mà không thể hiện ra bên ngoài. Cả hai không phải là sự yếu đuối mà là biểu hiện chân thực của những con người dám đối diện với bản thân. Khóc để nhẹ lòng là cách giải phóng cảm xúc giúp con người bình tâm hơn sau biến cố. Còn chịu đựng là cách tôi luyện nội lực, âm thầm tôi rèn bản lĩnh qua từng vết thương. Như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh từng viết: “Khóc không làm ta yếu đuối. Nó chỉ làm ta bớt đơn độc trước nỗi buồn”.
Cuộc sống hiện đại mang đến cho con người vô vàn áp lực từ học tập, công việc đến các mối quan hệ. Trong guồng quay ấy, không phải lúc nào chúng ta cũng tìm được một ai đó để sẻ chia. Có người bật khóc giữa đêm vì những tổn thương không ai hay biết. Có người nén lại tiếng thở dài để mỉm cười với những người thân yêu. Một cô gái gục đầu vào bàn sau giờ tan ca để trút đi nỗi cô đơn. Một người cha mất việc, vẫn gượng gạo nói với con “mọi thứ vẫn ổn”. Một học sinh ngồi giữa đống bài tập, bật khóc vì áp lực quá lớn. Tất cả họ, dù khóc hay im lặng, đều đang chiến đấu với cuộc sống bằng cách riêng của mình. Và mỗi cách đều đẹp, đều đáng trân trọng.
Trong đại dịch COVID-19, hình ảnh các y bác sĩ tuyến đầu là minh chứng cho những con người âm thầm chịu đựng. Họ gác lại cảm xúc cá nhân, giấu nước mắt sau lớp khẩu trang để tiếp tục chăm sóc bệnh nhân, đối mặt với hiểm nguy. Hay như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, người từng viết ra những bản tình ca sâu lắng sau những mất mát lặng thầm. Họ không lên tiếng than thở, không cầu xin sự thương hại. Sự im lặng của họ là sức mạnh, là vẻ đẹp kiêu hãnh của lòng người.
Tuy nhiên, cũng cần nhìn nhận một cách toàn diện rằng không phải lúc nào chịu đựng cũng là lựa chọn đúng đắn. Việc kìm nén cảm xúc quá mức có thể khiến con người rơi vào khủng hoảng tâm lý, dễ sinh trầm cảm hoặc tổn thương lâu dài. Ngược lại, khóc mà không nỗ lực thay đổi, chỉ biết trốn chạy thực tại cũng là một hình thức buông xuôi. Vì thế, điều quan trọng không nằm ở việc khóc hay chịu đựng, mà nằm ở việc chúng ta biết khi nào nên bộc lộ, khi nào nên im lặng để giữ cho tâm hồn mình cân bằng và vững vàng trước sóng gió.
Khóc để được chữa lành. Im lặng để tự vượt qua. Cả hai đều cần thiết trong cuộc đời mỗi con người. Và trưởng thành chính là khi ta biết dung hòa giữa cảm xúc và lý trí, giữa yếu đuối và mạnh mẽ, giữa mong manh và kiên cường. Cuộc sống vốn dĩ chẳng dễ dàng, nhưng nếu mỗi người biết đối xử tử tế với chính cảm xúc của mình, thì dù có rơi nước mắt hay lặng lẽ bước tiếp, ta vẫn đang sống một đời rất đẹp.
Bảng tin