(Tóm tắt phần trước của truyện: Người mẹ bỏ chồng và2 đứa con lên thành phố theo người khác. Cha ở lại cùng 2 chị em. Người cha buồn bực, đêm nào cũng uống rượu say và đánh con gái mới 12 tuổi. Sáng ra, khi tỉnh rượu, khôngnhớ gì, lại hỏi con vì sao lại bị thương. Rất nhiều lần, con gái vẫn không nói ra sự thật. Đoạn trích sau kể về lầncuối.)
[...] Tối tối, uống rượu say, cha tôi chửi mẹ và lại dùngcán chổi đánh tôi. Khi cha đánh, không bao giờ tôi bỏ chạy. Hai tay tôi ôm lấy đầu để cho cha đánh. Đánh tôi xong, cha lại dậy sớm ra bến xe. Rồi cha tôi trở về nhà khi trời xẩmtối. Khi tôi xới cơm cho cha, cha tôi nhìn cánh tay tôi và lạihỏi:
– Tay con làm sao thế?
Tôi tìm mọi lý do để nói dối cha. Tôi không bao giờmuốn nói với cha rằng: những vết tím trên tay tôi là do cha đánh. Có một lần bị cha hỏi, tôi cuống quá, vội nói:
– Thằng Tuấn đánh.
Cha tôi dằn bát cơm và gầm lên:
– Sao mày đánh chị như thế, hả Tuấn? Ai tắm rửa cho mày? Ai nấu cơm cho mày? Ai ru mày ngủ?
Thằng em tôi bị mắng oan, òa khóc. Đến khi đã ngủ tôi vẫn nghe tiếng nấc của em tôi.
Nhưng đến một lần cái cán chổi đánh trúng khớp cổ tay tôi. Cổ tay tôi bị bong gân sưng vù. Tôi không thể nào giấu cha được. Buổi tối trong bữa ăn, tôi không xới nổi bát cơm cho cha. Cha nhìn tôi hỏi:
– Tay con làm sao thế?
Tôi òa khóc. Lần đó, tôi không sao kìm được.
– Cha ơi! Con đau lắm.
– Làm sao thế? Cha tôi hoảng hốt – Ai đánh con? Đứa nào đánh con?
– Cha không đánh con – Tôi nức nở – Cha không đánh con.
– Đứa nào đánh? Cha tôi quát – Nói ngay, tao sẽ đập chết nó. Đứa nào?
Nghe cha hỏi vậy, tôi càng khóc to. Tôi khóc không phải vì đau đớn. Tôi khóc vì tủi thân. Tôi khóc vì cái giọng xót xa của cha tôi.
– Không nói đứa nào đánh mày thì tao đánh mày.
– Cha đừng đánh con nữa, đừng đánh con nữa.
Người cha tôi run lên. Mắt cha tôi đỏ hoe. Cha ôm tôi vào lòng. Hơi thở và vòng tay ấm áp của cha tôi làm tôi thêm tủi. Tôi khóc và nói:
– Đêm nào say rượu cha cũng đánh con bằng cái chổi kia kìa. Nhưng con không nói với cha vì con sợ cha buồn thêm. Con có lỗi cha cứ đánh con, nhưng cha đừng uống rượu nữa.
Tôi thấy cha tôi rùng mình. Và cha tôi khóc. Tiếng khóc của cha tôi như tiếng “u… u” kéo dài trên đầu tôi bất tận.
Gần sáng tôi tỉnh giấc. Căn nhà vẫn sáng đèn. Tôi thấy cha tôi ngồi im phắc. Tôi rời giường đến bên cha. Tôi ôm lấy cổ cha:
– Cha hết rượu uống rồi ư?
Cha tôi lắc lắc đầu, cha từ từ nhắm mắt lại. Hai giọt nước mắt tứa ra.
– Cha đừng buồn nữa, cha nhé.
Cha tôi xoay người, ôm tôi vào lòng. Tôi nghe tiếng cha thì thầm:
– Từ nay cha không buồn nữa. Có đứa con như con thìcha chẳng bao giờ buồn nữa.
Tôi dụi mắt vào ngực cha. Đêm ấm áp và da diết vô cùng. Tôi thấy cha tôi gần gũi và tin cậy hơn bao giờ hết.
(Trích Người cha - Nguyễn Quang Thiều, cập nhật ngày 3/06/2024 )
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1. Chỉ ra dấu hiệu xác định ngôi kể cuả đoạn trích.
Câu 2. Trong đoạn trích, người con đã làm gì khi người cha hỏi Ai đánh con? Đứa nào đánh con? Nói ngay, tao sẽ đập chết nó. Đứa nào?
Câu 3. Chỉ ra và nêu tác dụng của phép điệp được sử dụng trong các câu văn sau: Tôi khóc không phải vì đau đớn. Tôi khóc vì tủi thân. Tôi khóc vì cái giọng xót xa của cha tôi.
Câu 4. Theo anh chị, vì sao người cha khóc khi biết chính mình là người đã đánh con?
Câu5.Từ cách ứng xử của nhân vật tôi với người cha trong đoạn trích trên, anh/chị hãy nêu suy nghĩ về thái độ, tình cảm cần có của con cái đối với cha mẹ.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu 1:
Dấu hiệu xác định ngôi kể của đoạn trích là ngôi thứ nhất, được thể hiện qua các từ ngữ như "tôi", "con", "cha tôi", "em tôi", cho thấy người kể chuyện là một trong những nhân vật trong câu chuyện, trực tiếp trải nghiệm và kể lại sự việc.
Câu 2:
Trong đoạn trích, khi người cha hỏi "Ai đánh con? Đứa nào đánh con? Nói ngay, tao sẽ đập chết nó. Đứa nào?", người con đã òa khóc. Cô bé khóc không phải vì đau đớn thể xác mà vì tủi thân và vì cảm nhận được sự xót xa trong giọng nói của cha.
Câu 3:
Trong các câu văn "Tôi khóc không phải vì đau đớn. Tôi khóc vì tủi thân. Tôi khóc vì cái giọng xót xa của cha tôi", phép điệp được sử dụng là điệp cấu trúc "Tôi khóc vì...". Tác dụng của phép điệp này là: Nhấn mạnh những nguyên nhân khiến nhân vật "tôi" khóc, không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là những tổn thương tinh thần sâu sắc. Làm tăng tính biểu cảm, thể hiện rõ hơn tâm trạng phức tạp của nhân vật, vừa đau đớn, vừa tủi thân, vừa cảm động trước tình cảm của cha. Tạo nhịp điệu cho câu văn, khiến lời văn trở nên da diết, gợi cảm xúc mạnh mẽ cho người đọc.
Câu 4:
Theo tôi, người cha khóc khi biết chính mình là người đã đánh con vì những lý do sau: Sự ăn năn, hối hận: Người cha nhận ra hành động vũ phu của mình trong lúc say xỉn đã gây ra nỗi đau về thể xác và tinh thần cho con gái. Ông cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không bảo vệ, yêu thương con mà lại trở thành người gây ra tổn thương cho con. Nỗi xót xa, thương con: Khi biết con gái đã phải chịu đựng những trận đòn roi từ mình mà không hề oán trách, thậm chí còn tìm cách che giấu để cha không buồn, người cha cảm thấy vô cùng xót xa và thương con. Ông nhận ra tấm lòng vị tha, bao dung của con gái dành cho mình. Sự thức tỉnh: Khoảnh khắc con gái òa khóc và nói ra sự thật, người cha như bừng tỉnh. Ông nhận ra mình đã sống buông thả, chìm đắm trong rượu chè và trút giận lên con cái. Ông nhận ra mình cần phải thay đổi để trở thành một người cha tốt, xứng đáng với tình yêu thương của con.
Câu 5:
Từ cách ứng xử của nhân vật "tôi" với người cha trong đoạn trích, tôi có những suy nghĩ sau về thái độ, tình cảm cần có của con cái đối với cha mẹ: Yêu thương, kính trọng: Con cái cần yêu thương, kính trọng cha mẹ, dù cha mẹ có những khuyết điểm hay sai lầm. Tình yêu thương và sự kính trọng là nền tảng để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa cha mẹ và con cái. Hiểu và thông cảm: Con cái cần cố gắng hiểu và thông cảm cho những khó khăn, vất vả mà cha mẹ đã trải qua. Đôi khi, cha mẹ có thể có những hành động, lời nói khiến con cái không hài lòng, nhưng đằng sau đó có thể là những nỗi lo toan, trăn trở mà con cái chưa thấu hiểu. Tha thứ và bao dung: Con cái cần học cách tha thứ và bao dung cho những lỗi lầm của cha mẹ. Không ai là hoàn hảo, cha mẹ cũng có thể mắc sai lầm. Quan trọng là con cái biết chấp nhận, tha thứ và cùng cha mẹ vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Lắng nghe và chia sẻ: Con cái cần lắng nghe và chia sẻ với cha mẹ những tâm tư, tình cảm của mình. Sự lắng nghe và chia sẻ giúp cha mẹ và con cái hiểu nhau hơn, đồng thời giúp con cái nhận được sự tư vấn, giúp đỡ từ cha mẹ khi cần thiết. Biết ơn và trân trọng: Con cái cần biết ơn và trân trọng những gì cha mẹ đã làm cho mình. Cha mẹ đã dành cả cuộc đời để nuôi dưỡng, dạy dỗ con cái. Con cái cần ghi nhớ công ơn đó và cố gắng sống tốt để không phụ lòng cha mẹ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin