

Đọc văn bản sau:
[…] Nhưng thơ Xuân Diệu chẳng những diễn đạt được cái tinh thần cố hữu của nòi
giống. Vả chăng tinh thần của nòi giống có cần gì phải bất di bất dịch. Sao phải bắt ngày hôm nay phải giống hệt hôm qua? Nêu ra một mớ tính tình, tư tưởng, tục lệ, rồi bảo: người
Việt Nam phải như thế, là một điều tối vô lý. Thơ Xuân Diệu còn là một nguồn sống dào dạt
chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này. Xuân Diệu say đắm tình yêu, say đắm cảnh
trời, sống vội vàng, sống cuống quýt, muốn tận hưởng cuộc đời ngắn ngủi của mình. Khi vui
cũng như khi buồn, người đều nồng nàn, tha thiết.
Nhưng sự sống muôn hình thức mà trong những hình thức nhỏ nhặt thường lại ẩn náu
một nguồn sống dồi dào. Không cần phải là con hổ ngự trị trên rừng xanh, không cần phải
là con chim đại bàng bay một lần chín vạn dặm mới là sống. Sự bồng bột của Xuân Diệu có
lẽ đã biểu hiện ra một cách đầy đủ hơn cả trong những rung động tinh vi. Sau khi đọc đi đọc
lại nhà thơ có tâm hồn phức tạp này, sau khi đã tìm kiếm Xuân Diệu hoài, tôi thấy đây mới
thực là Xuân Diệu.
Trong cảnh mùa thu rất quen với thi nhân Việt Nam, chỉ Xuân Diệu mới để ý đến:
Những luồng run rẩy rung rinh lá ....
cùng cái:
Cành biếc run run chân ý nhi.
Nghe đàn dưới trăng thu, chỉ Xuân Diệu mới thấy:
Linh lung bóng sáng bỗng rung mình.
Và mới có cái xôn xao gửi trong mấy hàng chữ lạ lùng này:
Thu lạnh, càng thêm nguyệt tỏ ngời
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người.
Cũng chỉ Xuân Diệu mới tìm được nơi đồng quê cái cảnh:
Mây biếc về đâu bay gấp gấp.
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Từ con cò của Vương Bột lặng lẽ bay với nắng chiều đến con cò của Xuân Diệu không bay mà cánh phân vân, có sự cách biệt của hơn một ngàn năm và của hai thế giới.
Cho đến khi Xuân Diệu yêu, trong tình yêu của người cũng có cái gì đó rung rinh.
Người hồi tưởng lại:
Rượu nơi mắt và nhìn khi ướm thử;
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.
Và nhạc phấn dưới chân mừng sánh bước;
Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi;
Tà áo mới cũng say mùi gió nước;
Rặng mi dài xáo động ánh dương vui.[…]
(Trích Một thời đại trong thi ca, in trong Thi Nhân Việt Nam.
Hoài Thanh - Hoài Chân, Nxb Văn học, Hà Nội 2012)
Thực hiện yêu cầu/Trả lời câu hỏi:
Câu 1. Xác định thể loại của văn bản.
Câu 2. Văn bản trên bàn về vấn đề gì?
Câu 3. Phân tích tác dụng của biện pháp tu từ ẩn dụ trong câu văn sau: “Không cần phải là con hổ ngự trị trên rừng xanh, không cần phải là con chim đại bàng bay một lần chín vạn
dặm mới là sống”?
Câu 4. Anh/chị hiểu như thế nào là sự “rung động tinh vi” mà tác giả đề cập đến trong văn bản?
Câu 5. Từ nhận định của tác giả về thơ Xuân Diệu “Xuân Diệu say đắm tình yêu, say đắm
cảnh trời, sống vội vàng, sống cuống quýt, muốn tận hưởng cuộc đời ngắn ngủi của mình",
anh/chị rút ra được bài học gì cho bản thân?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu `1`. Xác định thể loại của văn bản`:`
Văn bản trên thuộc thể loại tâm lý `-` phê bình văn học, bởi vì nó phân tích`,` đánh giá và cảm nhận về thơ Xuân Diệu`,` đồng thời làm rõ những đặc điểm nổi bật trong phong cách sáng tác của ông.
Câu `2`. Văn bản trên bàn về vấn đề gì`?`
Văn bản bàn về thơ Xuân Diệu và những đặc điểm nổi bật trong phong cách sáng tác của ông. Tác giả phân tích sự độc đáo trong thơ Xuân Diệu`,` đặc biệt là tinh thần sống vội vàng`,` say mê với tình yêu và cảnh vật`,` cùng với sự rung động tinh tế trong từng câu chữ.
Câu `3`. Phân tích tác dụng của biện pháp tu từ ẩn dụ trong câu văn sau: “Không cần phải là con hổ ngự trị trên rừng xanh, không cần phải là con chim đại bàng bay một lần chín vạn dặm mới là sống”`?`
Biện pháp tu từ ẩn dụ trong câu văn này dùng hình ảnh con hổ và chim đại bàng để diễn tả những hình thức sống mạnh mẽ, vĩ đại. Tuy nhiên`,` tác giả muốn nhấn mạnh rằng`,` không nhất thiết phải sống một cuộc đời oanh liệt hay vĩ đại như vậy mới là sống trọn vẹn. Sự sống có thể tồn tại trong những rung động nhỏ nhặt`,` trong những cảm xúc tinh tế và trong những điều giản dị mà người ta ít chú ý. Từ đó, tác giả muốn truyền tải thông điệp rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng phải vĩ đại mới có giá trị`,` mà chính những cảm nhận tinh tế cũng là một phần quan trọng của sự sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin