

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Mẹ – hình ảnh thiêng liêng và gần gũi trong tâm hồn mỗi người, luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các tác giả trong văn học. Trong số những tác phẩm nổi bật về tình mẫu tử, bài thơ của nhà thơ Đồng Đức Bốn đã khắc họa một cách sâu sắc và chân thực hình ảnh người mẹ Việt Nam với những hy sinh thầm lặng và tình yêu thương vô bờ bến. Đồng Đức Bốn, một nhà thơ nổi tiếng với những tác phẩm giàu cảm xúc, đã mang đến cho người đọc một bức tranh sống động về cuộc đời người mẹ, từ đó gửi gắm thông điệp về lòng biết ơn và tình yêu thương trong cuộc sống gia đình.
Đồng Đức Bốn là một trong những nhà thơ tiêu biểu của nền thơ ca hiện đại Việt Nam. Ông không chỉ nổi bật với những vần thơ trữ tình, mà còn thể hiện sự nhạy cảm với những vấn đề xã hội, đặc biệt là những nỗi niềm của người phụ nữ. Trong bài thơ này, tác giả đã khéo léo lồng ghép những hình ảnh giản dị nhưng đầy ý nghĩa để thể hiện tình cảm sâu sắc dành cho mẹ.
Bài thơ bắt đầu bằng hình ảnh rất đặc sắc: “Cả đời ra bể vào ngòi, mẹ như cây lá giữa trời gió rung”. Câu mở đầu đã tạo nên một ẩn dụ rất tinh tế, vừa khắc họa chân thật hành trình bôn ba, vất vả của người mẹ, vừa mang ý nghĩa tượng trưng sâu sắc. “Ra bể vào ngòi” biểu thị cho cuộc đời người mẹ khó nhọc, chịu cảnh bôn ba dập vùi, nhọc nhằn giữa bao thử thách khắc nghiệt như sóng gió của thiên nhiên. Tiếp đó, hình ảnh “cây lá giữa trời gió rung” như một biểu tượng cảm xúc - mỏng manh mà quyết liệt, yếu đuối mà bền bỉ. Mẹ giống như cánh lá nhỏ chịu tiếng gió giông bão táp ấy nhưng vẫn đứng vững, cùng con đi qua mọi gian lao. Đây là hình ảnh đầy sức gợi, vừa tượng trưng cho sự chịu đựng, vừa biểu hiện sức sống mãnh liệt của người mẹ.
Câu tiếp theo “Cả đời buộc bụng thắt lưng, mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng” càng làm nổi bật bản lĩnh và sự hy sinh thầm lặng của mẹ. “Buộc bụng thắt lưng” – hành động giản dị mà chứa đựng bao nỗ lực kiềm chế, nhịn nhục để lo cho con cái. So sánh mẹ với con tằm nhả tơ gợi lên hình ảnh người mẹ miệt mài, tỉ mỉ biến những cực khổ thành thành quả quý giá. Bỗng tơ vàng không chỉ là vật chất, mà còn là biểu tượng của tình thương và sự chăm sóc tinh tế, quý giá mà mẹ dành cho con. Đó là sự cần mẫn bền bỉ và lòng kiên nhẫn không ngừng nghỉ.
Tiếp theo, nhà thơ nhìn về dòng thời gian với giọng điệu man mác buồn: “Đường đời còn rộng thênh thang, mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời”. Hai câu thơ này không chỉ là sự mô tả về thực tại, mà còn là sự khắc khoải về số phận người mẹ. Mặc dù con đường cuộc đời còn dài rộng, còn nhiều trải nghiệm mới đón chờ, nhưng dấu tích tuổi tác, tóc bạc của mẹ đã sớm điểm tô mặt đời của bà – minh chứng cho những đêm ngày trải qua lo toan, gánh vác gia đình và nuôi dạy con cái. Hình ảnh “bạc sang trắng trời” diễn tả sự bạc tóc một cách đa chiều, vừa là dấu ấn thời gian, vừa là biểu tượng của những giọt mồ hôi, dòng lệ thầm lặng.
Bài thơ còn dành sự khâm phục lớn lao trước phẩm chất phi thường của mẹ qua câu: “Mẹ đau vẫn giữ tiếng cười, mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương”. Điều này cho thấy, dù mẹ phải chịu đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, nhưng vẫn luôn giữ nụ cười để an ủi, bảo vệ con. Tình cảm mẹ dành cho con không chỉ là sự cho đi vật chất mà còn là sự truyền tải tinh thần, là nguồn sức mạnh để con vượt qua khó khăn. Đồng thời, khi mẹ vui, đó cũng là niềm vui thầm lặng, nhẹ nhàng thủy chung, đọng trong trái tim con một đời nhớ thương, trân quý và biết ơn. Âm điệu thơ at lại sâu sắc tình mẫu tử thiêng liêng, ngọt ngào không lời nhưng chan chứa sức sống mãnh liệt.
Câu thơ “Bát cơm và nắng chan sương, đói no con mẹ sẻ nhường cho nhau” tiếp tục tôn vinh lối sống giản dị mà chan chứa đạo nghĩa của người mẹ. Bát cơm, chứng nhân nhỏ bé nhưng lại là biểu tượng của sự nuôi dưỡng, chia sẻ trong cuộc sống. Hình ảnh đó kết hợp với “nắng chan sương” như một phông nền thiên nhiên vừa thân quen vừa rộng lớn, làm tăng thêm sự ấm áp của tình thân gia đình. Sự sẻ chia trong đó không chỉ phản ánh về vật chất, mà còn biểu hiện tâm hồn sẵn sàng hi sinh, vị tha, biết đặt hạnh phúc của con lên trước bản thân.
Cao trào cảm xúc được đẩy lên ở câu kết: “Mẹ ra bới gió chân cầu, tìm câu hát đã từ lâu dập vùi”. Đây là hình ảnh vô cùng tinh tế và đậm nét nghệ thuật. “Bới gió chân cầu” gợi một hành động rất người – tìm kiếm, lựa chọn giữa sự hỗn độn, biến động của cuộc đời. Câu hát tượng trưng cho ký ức xưa cũ, những niềm vui đã mất hay những hạnh phúc giản đơn mà mẹ từng trải nghiệm. Việc mẹ tìm, như một sự níu giữ những giá trị trời cho, những điều đẹp đẽ xưa cũ dù đã bị thời gian dập vùi, thể hiện sự trân trọng và giữ gìn tình cảm, kỷ niệm, làm nổi bật giá trị sâu sắc của ký ức trong lòng mỗi con người, nhất là trong tâm hồn của mẹ.
Ngoài nội dung xúc động, bài thơ còn ghi dấu ấn bởi nghệ thuật biểu đạt tinh tế và giá trị thẩm mỹ cao. Ngôn từ giản dị, mộc mạc nhưng có sức gợi rất lớn, đã khắc họa thành công hình ảnh mẹ chân thật, gần gũi và cũng đầy biểu tượng. Các biện pháp tu từ như so sánh hình ảnh “cây lá giữa trời gió rung”, “tằm nhả bỗng dưng tơ vàng” rất sinh động, vừa thể hiện chân thực cuộc sống, vừa mang nghĩa biểu tượng, giúp người đọc dễ dàng thẩm thấu cảm xúc sâu sắc. Nhịp điệu thơ uyển chuyển, hài hòa, cứ ngỡ là những câu chuyện kể nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sức mạnh cảm xúc lớn.
Ngoài ra, sự kết hợp giữa các hình ảnh thiên nhiên, cuộc sống đời thường với những biểu tượng tình cảm vừa chân thực, vừa mang tính triết lý đã tạo nên chiều sâu nghệ thuật cho bài thơ. Sự chuyển biến liên tục, kết nối mạch cảm xúc từ hình ảnh mẹ lao động gian khổ, đến sự can trường, đến nỗi niềm cũ xưa được hồi tưởng, khiến bài thơ như một bản giao hưởng nhẹ nhàng, sâu lắng, đầy sức lay động lòng người.
Tóm lại, bài thơ là một bản trường ca nhỏ về tình mẫu tử đầy thiêng liêng và bất diệt. Tác giả không chỉ bày tỏ tình yêu thương và lòng biết ơn vô hạn dành cho mẹ, mà còn gửi gắm thông điệp về sự trân trọng những giá trị gắn bó bền chặt trong gia đình và cuộc sống. Mẹ hiện lên xvừa gần gũi lại vừa linh thiêng, vừa chịu đựng gian khổ lại vừa ngời sáng tình yêu thương. Đọc bài thơ, ta như được thấm đẫm cảm xúc về sự hy sinh cao cả, sự ân cần và sự bền bỉ phi thường của mẹ. Qua đó, ta càng thêm trân quý và cảm nhận sâu sắc hơn giá trị của tình mẫu tử, của sự gắn bó giữa con người với người trong cuộc sống đời thường.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đáp án
Bài thơ là một khúc nhạc lặng lẽ mà sâu thẳm về tình mẹ. Không ồn ào, không lên gân, từng hình ảnh, từng câu chữ trong bài thơ giống như giọt nước chảy từ trái tim người con, nhỏ xuống từng mảnh ký ức về một người mẹ đã dành trọn đời để yêu thương và hy sinh.
Người mẹ trong bài thơ không phải là hình mẫu lý tưởng trên sách vở, mà là một người mẹ thật — gần gũi, lam lũ, tảo tần. Mẹ hiện lên qua những việc đời thường nhất: gánh nước, lo toan, thắt lưng buộc bụng. Nhưng chính những điều giản dị ấy lại tạo nên vẻ đẹp lớn lao, một vẻ đẹp không cần trang điểm, không cần hào nhoáng, chỉ cần lặng lẽ cũng đủ khiến người ta xúc động.
Bài thơ không kể chuyện, cũng chẳng triết lý. Nó như một dòng tâm sự, chậm rãi và da diết, khiến người đọc không chỉ nhớ về mẹ, mà còn tự hỏi chính mình đã từng đủ thấu hiểu, đủ yêu thương mẹ hay chưa. Tác giả không dùng những lời lẽ cao siêu để nói về mẹ, mà chọn cách gợi lên hình ảnh, khơi lại cảm giác. Và chính vì thế, bài thơ không đọc để hiểu — mà để cảm, để thương.
Điều đặc biệt của bài thơ là nó không cố gắng đánh mạnh vào nước mắt, mà chạm nhẹ vào lòng người như một cái nắm tay âm thầm, như một lời thì thầm giữa đêm khuya. Và đôi khi, chỉ cần thế thôi cũng đủ để ai đó khựng lại giữa cuộc sống bận rộn, để nghĩ về người đã luôn lặng thầm đứng sau.
“Trở về với mẹ ta thôi” không chỉ là tựa đề, mà còn là lời nhắc nhở mỗi chúng ta rằng dù ta đi xa đến đâu, bay cao đến mức nào, thì nơi an toàn và đầy yêu thương nhất vẫn là mẹ. Là vòng tay, là mái tóc bạc, là tiếng cười dịu dàng trong những ngày bão giông.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin