

viết bài văn phân tích nghệ thuật của truyện
tôi đã nghe thấy tình yêu thương
Khi lớn lên, tôi không nhớ là mình đã nghe thấy ba nói câu: “Ba yêu con!” khi nào. Nếu như ba bạn không bao giờ nói câu đó khi bạn còn nhỏ, thì sau này, khi già đi, ông sẽ cảm thấy khó nói ra. Mà thật ra thì, tôi cũng chẳng còn nhớ lần cuối tôi nói:”Con yêu ba!” là khi nào. Cuối cùng, tôi phải dẹp bỏ tính kiêu hãnh qua một bên để tiến tới trước. Sau một hồi do dự, trong cuộc gọi kế tiếp về nhà, tôi bật ra câu nói: “Ba, con yêu ba!”
Đầu dây bên kia im lặng, rồi ba tôi nói một cách vụng về: “Ờ, ba cũng vậy!”
Tôi cười thầm và nói: “Ba à, con biết ba cũng yêu con và khi đã sẵn sàng thì ba sẽ nói những điều ba muốn!”
[…]Vài tuần sau, ba tôi kết thúc cuộc gọi điện thoại bằng câu: “Paul, ba yêu con!”. Lúc đó, tôi đang ở chỗ làm, và những giọt nước mắt lăn dài trên má khi cuối cùng tôi cũng đã nghe được thông điệp của tình yêu thương… Trong khoảnh khắc đặc biệt ấy, tôi cảm thấy tình cảm giữa ba con tôi càng sâu sắc hơn.
Chỉ ít lâu sau cuộc gọi đó, cha tôi đã vượt qua một cuộc phẫu thuật tim trong gang tấc. Từ đó, có một suy nghĩ cứ trở đi trở lại trong đầu tôi: nếu như tôi không nói trước và nếu như ba tôi không vượt qua cuộc phẫu thuật tim thì có lẽ không bao giờ tôi nghe được tình yêu thương.
(Trích “Tôi đã nghe thấy tình yêu thương”, Paul Barton, Những vòng tay âu yếm, NXB Trẻ)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
BÀI VĂN PHÂN TÍCH NGHỆ THUẬT TRUYỆN "TÔI ĐÃ NGHE THẤY TÌNH YÊU THƯƠNG"
Truyện ngắn “Tôi đã nghe thấy tình yêu thương” của Paul Barton là một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, để lại nhiều xúc cảm trong lòng người đọc. Không chỉ cảm động bởi nội dung, truyện còn gây ấn tượng nhờ nghệ thuật kể chuyện tinh tế, xây dựng tình huống xúc động và cách thể hiện nội tâm nhân vật chân thực, giản dị mà sâu sắc.
Trước hết, truyện được kể theo ngôi thứ nhất, xưng “tôi” – giúp người đọc dễ dàng đồng cảm, hòa nhập vào dòng cảm xúc của nhân vật chính. Từng dòng suy nghĩ, sự bối rối, mong chờ và xúc động của người con đều được tái hiện rõ nét, như thể chính người đọc đang trải qua những cảm xúc ấy. Cách kể này làm cho câu chuyện trở nên chân thực và gần gũi.
Một điểm nghệ thuật đặc sắc khác là xây dựng tình huống truyện cảm động và có cao trào rõ ràng. Mở đầu là sự im lặng, dè dặt trong việc thể hiện tình cảm giữa cha và con. Cao trào là khoảnh khắc người cha nói: “Paul, ba yêu con!”, và kết thúc là dòng nước mắt của người con – một khoảnh khắc lắng đọng, thể hiện sự vỡ òa trong yêu thương và sự gắn kết.
Ngôn ngữ trong truyện mộc mạc, chân thành, không hoa mỹ nhưng lại rất dễ chạm đến trái tim người đọc. Những câu đối thoại ngắn gọn, tự nhiên giữa hai cha con làm nổi bật được sự ngượng ngùng nhưng đầy yêu thương của những người đàn ông vốn ít nói.
Đặc biệt, truyện còn cho thấy nghệ thuật “nói ít, gợi nhiều”. Không cần miêu tả dài dòng, chỉ với vài câu thoại, hành động nhỏ như “tôi bật ra câu nói”, “ba tôi nói vụng về”, hay “tôi cười thầm” đã đủ thể hiện rõ sự thay đổi trong mối quan hệ, sự chuyển biến từ im lặng sang thấu hiểu, từ xa cách sang gần gũi.
Cuối cùng, cái kết của truyện vừa bất ngờ vừa xúc động, để lại dư âm lâu dài. Nếu không có lời nói yêu thương được nói ra kịp lúc, có thể người con sẽ mang nỗi ân hận suốt đời. Chính điều đó làm tăng thêm giá trị nhân văn và sức lan tỏa cảm xúc của tác phẩm.
Tóm lại, “Tôi đã nghe thấy tình yêu thương” không chỉ lay động lòng người nhờ nội dung đầy nhân văn, mà còn nhờ nghệ thuật kể chuyện tinh tế, xây dựng tình huống cảm động, ngôn ngữ giản dị mà giàu cảm xúc. Đây là một truyện ngắn tuy ngắn gọn nhưng mang lại bài học sâu sắc: hãy can đảm thể hiện tình yêu thương trước khi quá muộn
nhớ vote 5 sao nha ! mãi iu
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
BÀI VĂN PHÂN TÍCH NGHỆ THUẬT TRUYỆN "TÔI ĐÃ NGHE THẤY TÌNH YÊU THƯƠNG"
Truyện ngắn “Tôi đã nghe thấy tình yêu thương” của Paul Barton là một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, để lại nhiều xúc cảm trong lòng người đọc. Không chỉ cảm động bởi nội dung, truyện còn gây ấn tượng nhờ nghệ thuật kể chuyện tinh tế, xây dựng tình huống xúc động và cách thể hiện nội tâm nhân vật chân thực, giản dị mà sâu sắc.
Trước hết, truyện được kể theo ngôi thứ nhất, xưng “tôi” – giúp người đọc dễ dàng đồng cảm, hòa nhập vào dòng cảm xúc của nhân vật chính. Từng dòng suy nghĩ, sự bối rối, mong chờ và xúc động của người con đều được tái hiện rõ nét, như thể chính người đọc đang trải qua những cảm xúc ấy. Cách kể này làm cho câu chuyện trở nên chân thực và gần gũi.
Một điểm nghệ thuật đặc sắc khác là xây dựng tình huống truyện cảm động và có cao trào rõ ràng. Mở đầu là sự im lặng, dè dặt trong việc thể hiện tình cảm giữa cha và con. Cao trào là khoảnh khắc người cha nói: “Paul, ba yêu con!”, và kết thúc là dòng nước mắt của người con – một khoảnh khắc lắng đọng, thể hiện sự vỡ òa trong yêu thương và sự gắn kết.
Ngôn ngữ trong truyện mộc mạc, chân thành, không hoa mỹ nhưng lại rất dễ chạm đến trái tim người đọc. Những câu đối thoại ngắn gọn, tự nhiên giữa hai cha con làm nổi bật được sự ngượng ngùng nhưng đầy yêu thương của những người đàn ông vốn ít nói.
Đặc biệt, truyện còn cho thấy nghệ thuật “nói ít, gợi nhiều”. Không cần miêu tả dài dòng, chỉ với vài câu thoại, hành động nhỏ như “tôi bật ra câu nói”, “ba tôi nói vụng về”, hay “tôi cười thầm” đã đủ thể hiện rõ sự thay đổi trong mối quan hệ, sự chuyển biến từ im lặng sang thấu hiểu, từ xa cách sang gần gũi.Cuối cùng, cái kết của truyện vừa bất ngờ vừa xúc động, để lại dư âm lâu dài. Nếu không có lời nói yêu thương được nói ra kịp lúc, có thể người con sẽ mang nỗi ân hận suốt đời. Chính điều đó làm tăng thêm giá trị nhân văn và sức lan tỏa cảm xúc của tác phẩm.
Tóm lại, “Tôi đã nghe thấy tình yêu thương” không chỉ lay động lòng người nhờ nội dung đầy nhân văn, mà còn nhờ nghệ thuật kể chuyện tinh tế, xây dựng tình huống cảm động, ngôn ngữ giản dị mà giàu cảm xúc. Đây là một truyện ngắn tuy ngắn gọn nhưng mang lại bài học sâu sắc: hãy can đảm thể hiện tình yêu thương trước khi quá muộn
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin