

CÚC ÁO CỦA MẸ
Cậu còn nhớ sinh nhật 12 tuổi. Vừa sáng tinh mơ, đã nghe thấy mẹ nói: “Con trông đây là cái gì?”. Cậu mở to mắt, trước mặt là một chiếc áo mới, kiểu quân phục như cậu từng mơ ước, hai hàng cúc đồng, trên vai áo có ba vạch màu xanh, đó là mốt quần áo “thịnh hành” trong học sinh. Cậu bỗng mừng rơn, vội mặc áo quần. Cậu muốn đến lớp, ra oai với các bạn. Từ nhỏ đến lớn, cậu toàn mặc quần áo cũ của anh, vá chằng vá đụp nữa! Quả nhiên đúng như dự kiến, khi cậu bước vào lớp, ánh mắt của các bạn đều trố lên. Các bạn đều không ngờ được rằng, cậu bạn lúc nào cũng mặt mày lọ lem, đầu bù tóc rối bụi bặm cũng có lúc vẻ vang rạng rỡ như thế.
Cậu hoàn thành tiết học đầu tiên một cách vui vẻ, hởi lòng hởi dạ. Trong giờ giải lao, các bạn đều vây quanh cậu. Có bạn bỗng hỏi: “Ô hay! Tại sao khuy áo của bạn không giống của chúng mình nhỉ?”Lúc ấy, cậu mới nhìn kỹ cúc áo của mình, quả thật không giống cúc áo của người khác, hai dãy thẳng đứng. Còn cúc áo của cậu lại nghiêng lệch, hai dãy xếp thành hình chữ “vê” (V).
Các bạn bỗng đều cười òa lên. Thì ra, chỗ đính khuy trên chiếc áo trắng của cậu là một miếng vải cũ màu vàng. Cậu cũng hiểu ra, chắc là mảnh vải mẹ mua không đủ may áo, đành phải lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy cúc áo đành phải đính sang bên cạnh. Và cũng để người khác không nhìn thấy, mẹ đã khéo léo đính chéo hàng cúc kia, tự nhiên thành hình chữ “vê” (V).
Biết rõ sự thực, các bạn lại giễu cợt, khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu. Buổi trưa về đến nhà, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình. Mẹ cậu lao đến trước mặt con, giơ cao tay, nhưng cuối cùng không giáng xuống. Cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chảy quanh trong khóe mắt, vội quay đầu chạy biến…(...) Từ hôm ấy trở đi, mẹ làm việc ít nghỉ tay. Cậu tận mắt thấy mẹ gầy sọp đi, thấy mẹ nằm bẹp rồi ra đi mãi mãi… Cậu rất muốn nói một câu: “Con xin lỗi mẹ”, mà không còn cơ hội nữa. Sau này, cậu cố gắng học tập, cậu có rất nhiều, rất nhiều tiền, rồi sửa sang phần mộ của mẹ nhiều lần.
Một hôm, cậu tham gia một cuộc trình diễn thời trang của nhà thiết kế bậc thầy. Có một người mẫu nam bước lên sàn diễn khiến mắt cậu bỗng căng lên, đầu óc kêu ong ong hỗn loạn. Bộ áo màu trắng với hai dãy khuy đồng hình chữ “vê” (V). Bên trong có phải là…? Cậu không làm chủ được mình, lao lên sàn diễn, lật ra xem tấm áo của người mẫu nam, lót bên trong tự nhiên cũng là một mảnh vải vàng! Cậu quỳ sụp trước mặt người mẫu nam, òa khóc thống khổ.
Sau khi nghe cậu kể hết câu chuyện, tất cả những người có mặt tại hội trường đều trầm ngâm suy nghĩ mãi. Cuối cùng, một nhà thiết kế bậc thầy nói: “Thực ra, tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật!”.
(Vũ Phong Tạo dịch, Tạp chí Văn học và Tuổi trẻ, số tháng 3/2011, tr.45-46)
1:Nhân vật chính trong truyện là ai?
2:Vì sao tác giả đặt nhan đề cho văn bản là: “Cúc áo của mẹ”?
3:Vì sao người con lại cắt nát vụn chiếc áo mới mà mẹ tặng cậu làm quà sinh nhật
4:Em có đồng tình với câu nói của nhân vật nhà thiết kế bậc thầy trong văn bản: "Thực ra tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật!" không? Vì sao?
5:Nêu bài học ý nghĩa nhất về em rút ra từ câu chuyện trên
NHANH VỚI Ạ
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
$#CheliKa$
Câu `1 :`
`-` Nhân vật chính trong câu chuyện là : Cậu bé `-` Người con.
`(` Là nhân vật nắm giữ vai trò trung tâm, có mặt xuyên suốt mạch truyện và có sự tác động trực tiếp lên cốt truyện. Từ đó, góp phần thể hiện sâu sắc tư tưởng, chủ đề mà tác phẩm muốn truyền tải tới `)`
Câu `2 :`
`-` Tác giả đặt nhan đề cho văn bản là "Cúc áo của mẹ" , có lẽ là bởi vì chính nó là hình ảnh gây ấn tượng mạnh mẽ, khơi dậy tiềm thức mà gợi nhắc về một hồi ức khó có thể tàn phai trong tâm trí của ông. Dấu ấn ấy chính là cả một bầu trời yêu thương, hi sinh cao cả, vĩ đại, thiêng liêng đượm màu rung động của mẹ, là vết thương lòng day dứt, ăn năn mãi của con khi đã quá muộn màng để nhận ra.
Câu `3 :`
`-` Người con cắt nát vụn chiếc áo mới mà mẹ tặng cậu làm quà sinh nhật vì cậu cảm thấy xấu hổ và tức giận khi bị bạn bè giễu cợt về chiếc áo có hàng cúc không giống ai.
`-` Dẫn chứng :
Trong giờ giải lao, các bạn đều vây quanh cậu. Có bạn bỗng hỏi : "Ô hay! Tại sao khuy áo của bạn không giống của chúng mình nhỉ? "Lúc ấy, cậu mới nhìn kỹ cúc áo của mình, quả thật không giống cúc áo của người khác, hai dãy thẳng đứng. Còn cúc áo của cậu lại nghiêng lệch, hai dãy xếp thành hình chữ vê" `(V)` . Các bạn bỗng đều cười òa lên. Thì ra, chỗ đính khuy trên chiếc áo trắng của cậu là một miếng vải cũ màu vàng. Cậu cũng hiểu ra, chắc là mảnh vải mẹ mua không đủ may áo, đành phải lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy cúc áo đành phải đính sang bên cạnh. Và cũng để người khác không nhìn thấy, mẹ đã khéo léo đính chéo hàng cúc kia, tự nhiên thành hình chữ "vê" `(V)` . Biết rõ sự thực, các bạn lại giễu cợt, khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu. Buổi trưa về đến nhà, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình.
Câu `4 :`
" Thực ra tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật! "
`-` Em hoàn toàn đồng tình với ý kiến trên của nhân vật nhà thiết kế bậc thầy trong văn bản. Tuy mẹ không sở hữu đôi bàn tay tài hoa như những người nghệ nhân dày dặn chuyên môn, mẹ cũng chẳng có thể làm ra những kiệt tác nghệ thuật để đời lộng lẫy, nhưng trong đôi mắt của mỗi đứa con, người mẹ hiện lên bao giờ cũng chính là người nghệ sĩ vĩ đại nhất. Mẹ nhào nặn cuộc sống bằng sự tảo tần, chắt chiu từng chút yêu thương để vun vén cho con. Những điều mẹ làm dù giản dị nhưng lại chính là sự kết tinh từ vẻ đẹp của thứ tình cảm thiêng liêng `-` mẫu tử. Mẹ không cần cầm cọ vẽ hay đục đá, đôi bàn tay mẹ chính là đôi tay nghệ thuật nhất viết nên câu chuyện đẹp đẽ về cuộc đời của chúng con.
Câu `5 :`
`-` Dưới sự thức tỉnh muộn màng của cậu bé trong câu chuyện, em lại bỗng phần nào nhìn ra và tìm thấy mình. Để từ đó, trầm ngâm mà lắng đọng, chiêm nghiệm, suy ngẫm nhiều hơn trong việc hoàn thành trọn vẹn đạo hiếu làm con của mình. Mẹ là tất cả, là món quà vô giá mà Thượng đế đã ban tặng cho chúng ta, là niềm hạnh phúc thiêng liêng và cũng là vinh dự lớn lao nhất trong cuộc đời mỗi người khi đã được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ. Cả đời người đã gắng sức chịu đựng chỉ để đổi lấy nụ cười trên môi con, chỉ để con có được cuộc sống đủ đầy bằng bạn bằng bè với những gì tốt đẹp nhất. Cũng chính bởi vậy, em đã yêu, đã thương nay lại càng thêm yêu và thương mẹ nhiều hơn. Em vô cùng biết ơn mẹ trước những điều mà có lẽ không phải ai cũng có thể làm được cho mình. Em tự nhủ, sẽ phải cố gắng dành thời gian bên mẹ nhiều hơn để có thể tận hưởng trọn vẹn những tháng ngày, giây phút khi còn được cạnh kề bên mẹ, để mai này nếu có lỡ mất đi thì cũng chẳng phải thốt lên hai từ "Giá như" .
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Câu `1:`
`-` Nhân vật chính là cậu bé (người con), nhân vật xưng “cậu” trong câu chuyện.
Câu `2:`
`-` Tác giả đặt nhan đề là “Cúc áo của mẹ” vì chiếc cúc áo chính là chi tiết gợi lên cả tình yêu thương, sự hi sinh âm thầm của mẹ dành cho con. Đó không chỉ là phần nhỏ trong chiếc áo mà là biểu tượng cho tấm lòng tảo tần, khéo léo, sáng tạo của người mẹ, dù nghèo khó vẫn luôn mong con được bằng bạn bằng bè.
Câu `3:`
`-` Người con cắt nát chiếc áo vì bị bạn bè trêu chọc, giễu cợt do hàng cúc áo không giống ai. Lúc đó, cậu giận dữ, xấu hổ và chưa hiểu hết tấm lòng của mẹ nên đã có hành động nông nổi, thiếu suy nghĩ.
Câu `4:`
`-` Em đồng tình với câu nói đó. Vì người mẹ trong truyện cũng như bao bà mẹ khác, luôn dùng cả trái tim và sự khéo léo của mình để tạo nên những điều đẹp đẽ nhất cho con. Dù không học thiết kế hay nghệ thuật, nhưng tình yêu thương và sự sáng tạo của mẹ đã làm nên một “tác phẩm” vừa ấm áp, vừa đặc biệt: chiếc áo có hàng cúc hình chữ V.
Câu `5:`
`-` Câu chuyện nhắc em phải biết trân trọng tình cảm và những hi sinh thầm lặng của mẹ. Đừng vì chút sĩ diện hay nông nổi mà làm tổn thương người yêu thương mình nhất. Hãy yêu mẹ bằng cả sự thấu hiểu và lòng biết ơn, khi mẹ còn bên cạnh.
`@hg`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin