

Từ ngày Nghĩa lên đường đi Bê, cha mỗi năm mỗi yếu, sức lực lặng lẽ hao mòn. Rồi vốn chỉ là một cái u nhỏ mà phát thành ung độc sưng lớn sau lưng. Bệnh viện thiếu thuốc thiếu giường, mẹ đưa cha về chữa tại gia. Mà với cảnh ngộ đau ốm cơ cực thế thì chẳng cần sơ tán về vùng quê làm gì, đành liều, hai vợ chồng già bên nhau bất chấp máy bay Mỹ. Bom nổ, nhà cửa rung chuyển, vôi trần rụng lả tả. Đường điện thành phố bị phá hỏng liên miên nhiều ngày, ban đêm tối đen, nóng nực, ngột thở. Mẹ thức quạt cho cha. Bị sự đau đớn hành hạ, cha rộc rạc tiều tụy, thuốc uống vào nôn ra hết. Nhưng đến tuần cuối cùng thì chừng như đỡ đau, gượng lên ăn được chút cơm và có thể ngồi dậy. Song suốt mấy ngày liền ông không ngủ. Ông nói muốn được thức trắng cho tới giờ nhắm mắt. Đêm xuống, mẹ pha cho cha một ấm trà rồi đỡ ông ra ngồi ở bên bàn kề cửa sổ. Trong bóng đêm của thành phố chiến tranh, cha chờ đón cái chết theo cái cách như vậy. Cha mất lúc rạng mai. Ông ngả người vào lưng ghế, nhè nhẹ nắm lấy tay mẹ và thì thầm gọi con, Nghĩa.
Tất cả những điều ấy chưa từng bao giờ mẹ viết trong thư gửi ra nước ngoài cho Tân và anh chị của anh. Sau này cũng không bao giờ kể ra lời. Vậy mà bây giờ nhận lấy chiếc rương này thì câu chuyện dài triền miên đêm này qua đêm khác, năm này qua năm khác mẹ đã kể với người con út, Tân lại phải đón lấy. “Khổ thân các con sinh ra gặp thời loạn lạc ...", lá thư ấy mẹ viết vào ngày cuối tháng Chạp năm 72. Đất trời bùng cháy, thành phố đổ vỡ, nhưng mẹ không rời Hà Nội. Hơi bom phá toang cửa kính, mẹ vẫn đêm đêm yên lặng ngồi chỗ ngày trước cha vẫn thường ngồi, và vẫn như hồi cha còn sống, mẹ pha một ấm trà để lên khay trên bàn giữa hai cái tách hạt mít. "Đêm qua bom rơi quá gần, thế mà cô bé Loan tầng dưới lại chạy lên đây ngồi cùng với mẹ bên cửa sổ. Loan cùng lớp với con, còn nhớ không, Nghĩa? Loan sắp tốt nghiệp Đại học Quân y và cũng sẽ vào trong ấy. Nó nói vào đấy với con. Mẹ nhớ ngày con lên đường, cả con cả Loan đều còn nhỏ dại lắm, vậy mà nay Loan nó đã lớn phổng lên, một chiến sĩ xinh đẹp và can đảm biết nhường nào... Trước kia, đối với mẹ, sinh con trai con gái đều quý. Nhưng bây giờ nhìn cảnh bom đạn mù trời, mẹ nghĩ giá hồi đó con sinh ra được mang phận con gái thì hơn. Thời loạn thân gái cũng chẳng sướng gì, nhưng dù sao nếu phận gái thì chắc không đến nỗi bây giờ con biệt âm vô tín. Mẹ biết chắc con còn sống, nhưng giờ đây con ở phương nào vậy con? Sao con lại có thể im lặng lâu như thế hở con? Không một bức thư, không một tin tức nhắn nhe nào cho mẹ, sao thế hở con, Nghĩa ơi? "
Nghĩa ơi. Tiếng gọi ấy là lời cuối của lá thư cuối cùng mẹ của Tân viết gửi người con trai út. Không còn lá thư nào viết vào những ngày tháng sau đó nữa. Có lẽ vì sau đó là năm 73, hòa bình. Anh chị em Tân lần lượt đỗ đạt trở về.
Có những người con sáng giá như anh chị em Tân, mẹ là một bà mẹ hạnh phúc hơn bao bà mẹ khác. Nào ngờ mẹ không hề biết thế là hạnh phúc. Gương mặt mẹ suốt bao năm trời đến tận khi nhắm mắt xuôi tay luôn lẳng lặng một vẻ chờ đợi âm thầm, rụt rè và vô vọng. May thay, cũng giống như những bức thư mãi mãi ở yên dưới đáy rương bên đầu giường mẹ, nỗi đau lòng của mẹ không bao giờ thốt nên lời, người ta không biết tới. Nông nỗi thương tâm bất động của một người già có cái đáng quý là không làm ai phải để ý, bởi để ý tới thì không khỏi đau thắt trong lòng và không sao mà có thể bình tâm để yên ổn sống một cách dễ chịu cho nổ
( Trích Gọi con, Bảo Ninh, nhandan.vn, ngày 19/8/2005)
Viết đoạn văn khoảng 200 chữ phân tích hình ảnh người mẹ trong đoạn trích trên
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`\text{Bài làm}`
Bài "Gọi con "của tác giả Bảo Ninh, người mẹ hiện lên với nỗi đau âm thầm, sự chờ đợi vô vọng và tình mẫu tử bất diệt giữa thời chiến. Cuộc đời bà là chuỗi ngày chịu đựng mất mát: từ sự ra đi của chồng trong bệnh tật và bom đạn, đến nỗi lo âu triền miên về người con trai út nơi chiến trường không có tin tức. Bà không rời Hà Nội dù nơi đây bị tàn phá nặng nề bởi bom đạn. Bà vẫn duy trì thói quen của những ngày có cha pha trà, ngồi bên cửa sổ, như níu giữ những ký ức cũ, vừa như một lời nhắn gửi âm thầm đến đứa con biệt vô âm tín. Dù biết con còn sống, bà không thể biết con ở đâu, và chính sự im lặng ấy khiến bà mòn mỏi chờ đợi trong vô vọng.mNgười mẹ trong tác phẩm không kêu than, không thể hiện nỗi đau bằng lời, nhưng sự trầm mặc của bà lại càng khắc sâu bi kịch. Bà là hình ảnh đại diện cho bao bà mẹ Việt Nam trong chiến tranh, sống với nỗi nhớ con, nỗi đau mất mát, nhưng vẫn kiên cường và đầy yêu thương. Sự hy sinh thầm lặng ấy khiến hình ảnh người mẹ trở nên thiêng liêng, đáng kính và vô cùng xúc động
`\color{#1AD5F7} {B} \color{#4DA6E6}{a} \color{#668EDD}{y} \color{#8077D5} {b}\color{#668EDD}{y} \color{#995FCD}{y}`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
437
556
1400
kick t ra cũng đc nhé tại t cũng đang lười lắm =))
1204
590
1205
giỏi m kick hơn nửa nhóm đi `h` này ít đứa cày lắm^^
437
556
1400
=))
1359
262
1222
thử hộ cái :0
426
956
560
bộ bây mắc chat lắm hả ??
1204
590
1205
uh mắc lắm
426
956
560
ê phiền nha
1204
590
1205
=)