

Cảm nhận của anh/chị về nhân vật tôi trong đoạn văn: “Riêng tôi, tôi còn cố nán lại sau và bước tới phía bến sông, nơi bây giờ chỉ có độc một con đò của ông Cần cắm sào đứng đó. Con đò hằng ngày quen thuộc, thân thiết mà sao lúc này tôi thấy nó lẻ loi, cô đơn quá đỗi vì thiếu bóng dáng ông Cần. Mắt tôi chợt nhòe đi và có cái gì dâng lên nghèn nghẹn ở nơi cổ họng. Bất giác tôi bật lên tiếng gọi khẽ: “Ông ơi…!!!”.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`@` Nhân vật "tôi" trong đoạn văn thể hiện sự cảm nhận sâu sắc và đầy xúc động trước sự ra đi của ông Cần. Cảm giác cô đơn và lẻ loi của con đò khi thiếu bóng dáng ông Cần đã làm "tôi" bồi hồi, không chỉ là sự mất mát của một người mà còn là sự thiếu vắng của một phần quan trọng trong ký ức và cuộc sống. Cái khoảnh khắc "tôi" bất giác gọi khẽ "Ông ơi..." thể hiện tình cảm kính trọng và sự gắn bó sâu sắc, như một sự tiếc nuối không thể nói thành lời. Đoạn văn phản ánh một tâm trạng vừa nghẹn ngào, vừa da diết, làm nổi bật cảm giác mất mát, sự chia ly mà "tôi" phải đối mặt, đồng thời cũng bộc lộ một phần bản tính nhạy cảm và tình yêu thương của nhân vật "tôi".
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

`@` Qua đoạn trích trên em cảm nhận được nhận vật "tôi" thể hiện một cảm xúc sâu sắc và chân thật trước sự mất mát. Người kể chuyện không chỉ dừng lại ở nỗi nhớ mà còn có những hành động cụ thể: nán lại, bước đến bến sông, nhìn con đò lẻ loi ,tất cả đều thể hiện sự gắn bó của nhân vật với ông Cần. Chi tiết "mắt tôi chợt nhòe đi" và "có cái gì dâng lên nghèn nghẹn ở nơi cổ họng" càng làm nổi bật sự xúc động mạnh mẽ, gần như không thể kiềm chế.
`\color{#CD8C95}{B}\color{#EEA2AD}{a}\color{#FFAEB9}{o}\color{#FFB6C1}{h}\color{#FFC0CB}{an}`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin