viết bài văn nghị luận khoảng 1,5 trang giấy phân tích đoạn trích sau:
Hồi còn nhỏ, nhỏ xíu, tôi chưa có bạn gái. Suốt ngày chỉ chơi vớimẹ tôi và bà nội tôi. Mẹ tôi rất thương tôi nhưng vì mẹ sợ ba nên ít khi mẹ che chở được tôi trước những trận đòn của ba tôi. Bà tôi thì lại khác. Bà sinh ra ba nên ba phải sợ bà.Điều đó thật may mắn đối với tôi.
Hồi nhỏ tôi rất nghịch, ăn đòn khá thường xuyên. Điều đó buộc đầu óc non nớt của tôi phải tìm cách đối phó với những trận đòn trừng phạt của ba tôi. Mỗi lần phạm lỗi, hễ thấy ba tôi dợm rút cây roi mây ra khỏi vách là tôi vội vàng chạy sang nhà bà tôi. Bà tôi thường nằm trên cái sập gỗ lim đen bóng, bên dưới là những ngăn kéo đựng thuốc bắc của ông tôi. Bà nằm đó, miệng bỏm bẻm nhai trầu, tay phe phẩy chiếc quạt mo cau với một dáng điệu thong thả.
- Bà ơi, bà!- tôi chạy đến bên chiếc sập, hỏn hển kêu.
Bà tôi chỏi tay nhỏm dậy:
- Gì đó cháu?
- Ba đánh! Tôi nói, miệng méo xệch.
- Cháu đừng lo! Lên đay nằm với bà!
Bà tôi dịu dàng trấn an tôi và đưa tay kéo tôi lên sập, đặt tôi nằm khuất sau lưng bà, phía sát tường. xong, bà tôi xoay người lại, nằm quay mặt ra ngoài.
Lát sau, ba tôi bước qua, tay vung vẩy con roi dài, miệng hỏi:
- Mẹ có thấy thằng Ngạn chạy qua đây không?
- Không thấy.
Bà tôi thản nhiên đáp và tiếp tục nhai trầu. Tôi nằm sau lưng bà, tim thót lại vì lo âu. Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tiếng bước chan ba tôi xa dần. {.}.
Bà tôi không bao giờ từ chối yêu cầu của tôi. Bà vừa gãi lưng cho tôi vừa thủ thỉ kể chuyện cho tôi nghe. Những câu chuyện đời xưa của bà tôi nghe đã thuộc lòng. Tuy vậy, mỗi khi bà kể chuyện, tôi luôn luôn nằm nghe với cảm giác hứng thú hệt như lần đầu tiên, có lẽ do giọng kể dịu dàng và âu yếm của bà, bao giờ nó cũng toát ra một tình cảm trìu mến đặc biệt dành cho tôi khiến trái tim tôi run lên trong một nỗi xúc động hân hoan khó tả. Và tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, với trái tim không ngừng thổn thức.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án+Giải thích:
Đoạn trích "Hồi còn nhỏ, nhỏ xíu, tôi chưa có bạn gái..." của tác giả là một đoạn hồi tưởng về một thời thơ ấu đầy xúc động, nơi tình yêu thương và sự che chở của bà nội đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với nhân vật. Những kỷ niệm ngọt ngào về bà, sự chăm sóc của bà trong những lúc khó khăn, đã trở thành một phần ký ức khó phai mờ trong lòng tác giả.
Đoạn trích bắt đầu với hình ảnh của một cậu bé nhỏ xíu, không có bạn gái, chỉ có mẹ và bà nội để chia sẻ những buồn vui. Sự yêu thương của mẹ là điều không thể phủ nhận, nhưng sự sợ hãi ba khiến mẹ không thể bảo vệ cậu bé khỏi những trận đòn nghiêm khắc của ba. Điều này tạo nên một khoảng trống trong trái tim cậu bé, nơi mà sự che chở của bà nội đã lấp đầy. Bà không chỉ là một người bảo vệ, mà còn là người bạn tri kỷ, người luôn luôn sẵn sàng lắng nghe và an ủi.
Cảnh bà nội nằm trên sập gỗ lim, tay phe phẩy chiếc quạt mo cau, vừa nhai trầu vừa thong thả trò chuyện với cháu, đã vẽ nên một hình ảnh bà vô cùng ấm áp, đậm đà tình yêu thương. Chính sự bình tĩnh, thản nhiên của bà khi đối diện với ba cậu bé đã giúp cậu vơi bớt nỗi lo âu. Mặc dù bà không thể thay đổi được hoàn cảnh, nhưng bà đã cho cháu một nơi ẩn náu an toàn và một cảm giác bình yên trong lúc khốn khó.
Bà nội trong đoạn trích này không chỉ là người bà hiền từ mà còn là người rất khôn ngoan. Khi cậu bé chạy đến và kêu lên "Ba đánh", bà nội lập tức đưa ra lời trấn an: "Cháu đừng lo! Lên đây nằm với bà!" Hành động này không chỉ là sự an ủi về mặt tinh thần mà còn thể hiện sự khéo léo trong cách bảo vệ cháu. Bà nằm quay mặt ra ngoài, giữ vai trò như một lá chắn vô hình, giúp cậu bé ẩn nấp phía sau lưng bà. Cảnh tượng này mang đến cho người đọc một cảm giác an toàn, giống như một bảo vệ vô hình nhưng đầy sức mạnh mà bà trao cho cháu mình.
Đặc biệt, khi ba của cậu bé tìm đến, bà không hề lộ vẻ lo lắng, trả lời một cách bình thản và nhẹ nhàng. Đó là sự tinh tế trong việc bảo vệ cháu mà không gây ra sự chú ý, cũng là sự dũng cảm của bà trong hoàn cảnh đầy căng thẳng.
Bà không chỉ là người bảo vệ mà còn là người kể chuyện. Mỗi câu chuyện đời xưa của bà được kể một cách dịu dàng, đầy yêu thương, tạo nên một không gian ấm cúng, khiến cậu bé dù đã nghe nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy như lần đầu tiên. Chính tình cảm âu yếm, trìu mến của bà đã tạo ra một bầu không khí êm đềm, khiến cậu bé cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm. Giọng kể của bà không chỉ là những lời nói mà là sự truyền tải của một tình yêu vô điều kiện, một sự chăm sóc không lời.
Đoạn trích không chỉ đơn thuần kể lại kỷ niệm của nhân vật mà còn phản ánh sâu sắc giá trị của tình yêu thương gia đình, đặc biệt là tình yêu thương của bà đối với cháu. Dù bà không thể thay đổi hoàn cảnh, nhưng bà đã làm những điều nhỏ bé, nhưng rất quan trọng để bảo vệ cháu, để cháu cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến. Hình ảnh bà nội dịu dàng, khôn ngoan, và hết lòng chăm sóc cháu là một hình mẫu về tình yêu gia đình, một thứ tình cảm luôn được tôn vinh trong cuộc sống.
Đoạn trích trên không chỉ mang đến cho người đọc những cảm xúc ấm áp, mà còn là bài học về sự hi sinh và lòng dũng cảm trong tình yêu thương. Bà nội trong đoạn văn chính là hiện thân của những giá trị truyền thống tốt đẹp mà mỗi chúng ta cần trân trọng và gìn giữ.
#`A``n``i``e``S``h``i``n``e`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
`->` Có những ký ức tuổi thơ không ồn ào, không dữ dội, nhưng khi nhớ lại vẫn khiến ta thấy tim mình rung lên vì xúc động. Đoạn trích trên là một lát cắt như thế – không có cao trào, không bi kịch, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt của một đứa trẻ nghịch ngợm và tình yêu dịu dàng từ một người bà.
“Tôi” trong đoạn văn là một cậu bé tinh nghịch, thường xuyên bị ba đánh, mẹ thì thương nhưng lại sợ ba nên không dám bênh. Trong ngôi nhà ấy, người duy nhất vừa có tình yêu thương, vừa đủ “quyền lực” để bảo vệ cậu chính là bà nội. Nghe thì có vẻ đơn giản – bà nội nào mà chẳng thương cháu – nhưng cái cách bà xuất hiện trong đoạn văn lại khiến người ta thấy bà không chỉ là người che chở, mà còn là chốn nương tựa, là nơi an toàn nhất với một đứa trẻ đang sợ hãi.
Bà không làm gì to tát cả. Chỉ nằm trên cái sập gỗ, nhai trầu, phe phẩy quạt mo. Nhưng mỗi khi “tôi” chạy đến, mặt mếu xệch, miệng thốt lên “Ba đánh!”, bà chỉ nhẹ nhàng bảo: “Lên đây nằm với bà!” – rồi quay lưng lại, giấu cháu vào trong. Vậy thôi, mà đứa cháu cảm thấy an toàn tuyệt đối. Thử hỏi, tình yêu nào hơn được cảm giác đó: được một người lặng lẽ đứng giữa mình và nỗi sợ, không ồn ào, không cần giải thích, chỉ bằng một cái quay lưng?
Càng đọc, càng thấy thương. Không phải chỉ thương cậu bé – mà thương cả bà. Người già thường ít lời, nhưng thứ họ trao cho con cháu luôn là điều chân thành nhất. Bà kể chuyện cho cháu nghe, những chuyện xưa cháu đã thuộc lòng, nhưng cậu bé vẫn thấy háo hức như lần đầu. Không phải vì câu chuyện mới mẻ, mà vì giọng bà kể luôn “dịu dàng và âu yếm”. Tình yêu ấy không cần giải thích. Nó tự nhiên như hơi thở, như bàn tay bà gãi lưng cho cháu mà không đòi hỏi gì. Và đứa cháu cứ thế thiếp đi, “với trái tim không ngừng thổn thức”.
Đoạn trích này không chỉ là lời kể của một đứa trẻ mà còn là bản tình ca rất lặng về tình bà – thứ tình cảm gần gũi nhưng đôi khi dễ bị lãng quên trong nhịp sống hối hả. Không cao siêu, không lý tưởng hóa, tất cả hiện lên bằng sự chân thực, bằng ký ức vụn vặt – mà càng vụn vặt càng dễ chạm vào tim người đọc.
Tuổi thơ ai mà chẳng từng được ai đó bao bọc như thế. Có thể là mẹ, là bà, hay đơn giản là một người luôn dang tay che chở ta những lúc yếu mềm nhất. Đoạn văn khiến người ta nhớ lại, và muốn chạy về ôm người thân mình thêm một lần nữa.
`@@@@@@@@@@@@`
`@` Bài sẵn
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin