0
0
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Kiều bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích như một cô gái bị cấm cung. Từ "khóa xuân" đã mỉa mai cảnh ngộ trớ treo, éo le của Kiều. Quá khứ là bao nỗi đớn đau, tương lai mịt mù tăm tối, Nguyễn Du đã đặt Kiều trong cảnh ngộ ấy để nàng tự bộc lộ tâm trạng của mình. Tâm trạng Kiều cứ theo cảnh mà hiện ra qua con mắt nhìn của nàng. Nhìn xa, nàng chỉ thấy vệt núi xa mờ, nhìn lên cao chỉ có mảnh "trăng gần". Nhìn xuống đất thì cảnh vật "bốn bề bát ngát". Bên thì cồn cát nhấp nhô như lượn sóng, bên thì "bụi hồng" trải khắp dặm xa mênh mông. Không gian vắng vẻ, rợn ngợp, mênh mông, heo hút đã tô đậm nỗi cô đơn trơ trọi trong lòng Kiều. Thời gian với nàng càng buồn hơn. Nàng sống trong cảnh "bẽ bàng" không biết chia sẻ cùng ai, chỉ biết làm bạn với mây vào buổi sáng, làm bạn với đèn lúc đêm khuya. Thời gian tuần hoàn khép kín, giam hãm Kiều, chia xé lòng nàng khiến lòng nàng càng thêm tan tác.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1206
1215
Đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích là một bức tranh thiên nhiên đồng thời cũng là một bức tranh tâm trạng có bố cục chặt chẽ và khéo léo. Thiên nhiên ở đây liên tục thay đổi theo diễn biến tâm trạng của con người. Kết cấu của đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích rất hợp lí: Phần đầu tác giả giới thiệu cảnh Kiều bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích; phần thứ hai: trong nỗi cô đơn buồn tủi, nàng nhớ về Kim Trọng và cha mẹ; phần thứ ba: tâm trạng đau buồn của Kiều và những dự cảm về những bão tố cuộc đời sẽ giáng xuống đời Kiều. Lời thơ như chứa đựng nhịp thổn thức của một trái tim yêu đương đang chảy máu! Nỗi nhớ của Kiều thật tha thiết, mãnh liệt! Kiều tưởng tượng ra cảnh chàng Kim đang ngày đêm chờ mong tin mình một cách đau khổ và tuyệt vọng. Mới ngày nào nàng cùng với chàng Kim nặng lời ước hẹn trăm năm mà bỗng dưng, nay trở thành kẻ phụ bạc, lỗi hẹn với chàng. Chén rượu thề nguyền vẫn còn chưa ráo, vầng trăng vằng vặc giữa trời chứng giám lời thề nguyền vẫn còn kia, vậy mà bây giờ mỗi người mỗi ngả. Rồi bất chợt Kiều liên tưởng đến thân phận Bên trời góc bể bơ vơ của mình và tự dằn vặt: Tấm son gột rửa bao giờ cho phai. Kiều nuối tiếc mối tình đầu trong trắng của mình, nàng thấm thía tình cảnh cô đơn của mình, và cũng hơn ai hết, nàng hiểu rằng sẽ không bao giờ có thể gột rửa được tấm lòng son sắt, thủy chung của mình với chàng Kim. Và thực sự, bóng chàng Kim cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí Kiều trong suốt mười lăm năm lưu lạc. Thiên nhiên ở đây liên tục thay đổi theo diễn biến tâm trạng của con người. Mỗi nét tưởng tượng của Nguyễn Du đều phản ánh một mức độ khác nhau trong sự đau đớn của Kiều. Qua đó, cho thấy Nguyễn Du đã thực sự hiểu nỗi lòng nhân vật trong cảnh đời bất hạnh để ca ngợi tấm lòng cao đẹp của nhân vật, để giúp ta hiểu thêm tâm hồn của những người phụ nữ tài sắc mà bạc mệnh.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
0
174
0
hay quá ạ
1742
26923
1300
Cảm ơn bạn ^^