Viết dàn ý phân tích truyện ngắn “Hạnh phúc” của tác giả Lê Thu Mai
HẠNH PHÚC
Lược một đoạn: “Tôi” vốn không ưa cái tên Giao Hạ của mình, điều duy nhất an ủi “tôi” là không ai có trùng tên gọi ấy. Bỗng đâu Nguyên Hạ chuyển tới học chung lớp, “tôi” bị chia sẻ sự đặc biệt, “tôi” tưởng mình sẽ ghét bỏ người bạn mới vì điều đó.
Nhưng bây giờ, cứ nhìn Nguyên Hạ là tôi chẳng thể nào ghét nổi. Tự nhiên tôi thích chơi với nó. Khi nghe tôi nói vậy, nó tròn mắt ra nhìn rồi nhoẻn cười. Nó chả giống tôi lấy một chút, ngoài cái tên (mà cái tên cũng chỉ gần giống). Tóc nó dài, thẳng, hơi hoe vàng, mỏng dính, ép sát vào lưng như một dòng chảy nhỏ, lờ lững và buồn xa xăm. Nó trầm tư, đôi lúc còn thở dài. Bạn bè cùng lớp vẫn bảo tôi với nó là “qui luật bù trừ”. Nó có thể ngồi hàng giờ để nghe tôi “thuyết trình” về bất cứ cái gì mà tôi “nổi hứng”. Có hôm, nó làm tôi phát cáu về kiểu trầm tư “bà cụ non” đó. Tôi nhìn vào mắt nó rồi lắc đầu (như ba tôi vẫn làm). “Mày buồn quá. Tóc mày càng buồn. Mày phải cắt tóc đi mới được. Nhất định phải cắt. Tao khó chịu...”. Đáp lại cái giọng hậm hực của tôi, nó hỏi như là không: “Thế à?”.
Lược một đoạn: Thế rồi “tôi” rủ Nguyên Hạ tới nhà mình chơi và tự tay cắt mái tóc dài cho bạn. Nguyên Hạ xinh xắn hơn trong mái tóc ngắn nhưng nỗi buồn dường như chẳng vơi đi khiến “tôi” thấy như mình đã sai.
Nó bất chợt nhìn lên, lúc lắc mái tóc, cười thật ngộ nghĩnh rồi hỏi tôi:
- Hạ này, cậu có biết hạnh phúc là gì không?
Tôi đứng như chôn chân, tròn mắt nhìn. Tôi sửng sốt thật sự khi nghe nó hỏi. Hạnh phúc là gì ư? Tôi đã bao giờ tự hỏi như vậy chưa? Hạnh phúc của tôi là cả gia đình, là bạn bè. Còn hạnh phúc của nó? Giọng nó bỗng trầm xuống:
- Ngày mai Hạ tới nhà mình nhé. Mai là ngày giỗ mẹ mình.
Tôi nắm chặt lấy cái lược, cố tìm một câu gì để an ủi nó mà không được. Cổ tôi nghẹn lại. Bóng nó khuất dần sau những cây phi lao gầy gộc, mong manh.
Ba của Hạ là một người có khuôn mặt khắc khổ. Ông yêu Hạ bằng tình yêu của cả cha và mẹ. Những bức tranh của ông bao giờ cũng chìm trong cảm giác cô đơn, trơ trọi mất hút giữa cái mênh mang của đất trời. Tôi chỉ thấy mắt ông ánh lên một chút khi thấy Hạ cười.
- Cháu ạ, Hạ nó kể về cháu nhiều lắm đấy. Bác rất cám ơn về những gì cháu làm cho Hạ.
Ông mỉm cười khi nói với tôi. Những nếp nhăn cứ hằn lên quanh đôi mắt. Ông nhìn chúng tôi nồng ấm, yêu thương.
Buổi trưa, chúng tôi lên đồi. Mộ của mẹ Hạ nằm dưới những cây thông cao, hướng ra biển. Tôi và Hạ ngồi cạnh nhau. Những cơn gió mang theo cả vị mặn, mùi của biển thổi vào làm bay bay hai mái tóc ngắn. “Hạ ạ, khi mẹ mất đi, mình cảm thấy niềm vui, hạnh phúc của ba con mình đã đi theo mẹ. Ba mình cũng vậy. Tất cả đều chìm trong nỗi buồn mà mình có lúc tưởng là mãi mãi. Mình biết, bạn đã cố gắng kéo mình ra khỏi nỗi buồn ấy. Nhưng khi đó thì mình không đủ sức. Bây giờ mình đã hiểu rằng hạnh phúc vẫn ở quanh mình. Ba yêu thương mình lắm và có lẽ mẹ cũng sẽ buồn lắm nếu biết được là vì mình mà ba mình khổ. Mình sẽ không để ba phải sống mãi trong nỗi buồn ấy. Còn bạn nữa, bạn cũng rất tốt với mình cơ mà. Mình sẽ hạnh phúc khi mình mang lại hạnh phúc cho mọi người. Phải vậy không?”.
Gió thổi làm cho lá thông ngả vào nhau, tấu lên một bản nhạc nhẹ nhàng như tiếng ai gọi từ xa vọng về. Những chiếc lá khe khẽ trở mình. Có một chiếc lá theo cơn gió liệng qua. Tôi và Hạ cùng giơ tay bắt lấy, chiếc lá có màu đỏ thắm lạ kỳ. Hạ giơ nó lên, soi dưới một tia nắng. Sắc đỏ ấy bỗng bắt vào, ánh lên trong mắt Hạ một màu như màu của hạnh phúc...
(Trích “Truyện ngắn trẻ 1997”, Lê Thu Mai, NXB Thanh Hoá, tr. 99-103)
Chú thích:
- Lê Thu Mai là cây bút nữ có nhiều tác phẩm viết cho thiếu nhi. Truyện của bà dung dị, gần gũi nhưng đằm thắm yêu thương và giàu ý nghĩa giáo dục.
- Truyện ngắn Hạnh phúc được in trong tập “Truyện ngắn trẻ 1997” của NXB Thanh Hoá.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
A. Mở bài
- Giới thiệu tác giả Lê Thu Mai: là nhà văn nữ chuyên viết cho thiếu nhi, văn phong nhẹ nhàng, cảm xúc.
- Giới thiệu truyện ngắn “Hạnh phúc”: kể về tình bạn đẹp giữa hai cô bé và thông điệp về hạnh phúc giản dị nhưng sâu sắc.
- Nêu cảm nhận chung: Truyện giúp người đọc hiểu rằng hạnh phúc có thể đến từ sự yêu thương, chia sẻ và thấu hiểu lẫn nhau.
B. Thân bài
1. Nhân vật và hoàn cảnh truyện
- Nhân vật chính là “tôi” (Giao Hạ) và bạn mới là Nguyên Hạ - hai người có tên gần giống nhau.
- “Tôi” ban đầu cảm thấy khó chịu vì không còn là người “đặc biệt” trong lớp.
- Nguyên Hạ là người trầm lặng, buồn bã vì mang nỗi đau mất mẹ.
2. Diễn biến tình bạn
- Ban đầu “tôi” định ghét bạn mới, nhưng rồi dần bị thu hút bởi sự trầm lặng và sâu sắc của Nguyên Hạ.
- “Tôi” chủ động chơi với bạn, thậm chí cắt tóc cho bạn để mong bạn vui hơn.
- Tình bạn của hai người dần trở nên thân thiết và gắn bó.
3. Câu hỏi “Hạnh phúc là gì?” và lời tâm sự
- Câu hỏi của Nguyên Hạ khiến “tôi” bất ngờ và suy nghĩ nhiều.
- Qua lời tâm sự của Nguyên Hạ, bạn hiểu
+ Hạnh phúc không chỉ là có được điều mình thích, mà còn là mang lại niềm vui cho người thân, bạn bè.
+ Dù mẹ mất, nhưng bạn vẫn còn có cha và bạn bè yêu thương.
+ Hạnh phúc là khi biết yêu thương và được yêu thương.
4. Hình ảnh chiếc lá đỏ và ý nghĩa
- Chiếc lá đỏ rơi xuống trong khoảnh khắc yên bình và xúc động.
- Đó là biểu tượng của hạnh phúc, là dấu hiệu của sự thay đổi trong suy nghĩ của cả hai nhân vật.
- Ánh mắt Hạ ánh lên “màu của hạnh phúc” cho thấy bạn đã tìm lại được niềm vui và ý nghĩa sống.
C. Kết bài
- Khẳng định: Truyện ngắn “Hạnh phúc” mang lại bài học cảm động về tình bạn, tình cảm gia đình và cách nhìn nhận hạnh phúc.
- Bài học: Hạnh phúc không ở đâu xa, mà chính là những điều giản dị xung quanh ta - một nụ cười, một lời quan tâm, một tình bạn chân thành.
- Liên hệ bản thân: Em cũng học được cách sống tích cực, yêu thương và chia sẻ nhiều hơn với người khác.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Truyện ngắn "Hạnh phúc" của Lê Thu Mai là một tác phẩm giàu cảm xúc, nhẹ nhàng mà sâu sắc, khắc họa quá trình nhận thức về giá trị của hạnh phúc nơi những tâm hồn trẻ tuổi. Qua tình bạn đẹp đẽ giữa hai cô bé và những biến chuyển trong nội tâm, truyện đã gửi đến bạn đọc những thông điệp đầy yêu thương và nhân văn.
Câu chuyện xoay quanh mối quan hệ giữa "tôi" – cô bé Giao Hạ và người bạn mới chuyển đến – Nguyên Hạ. Ban đầu, "tôi" không mấy thiện cảm với bạn chỉ vì cái tên gần giống khiến mình không còn "độc nhất". Nhưng rồi, bằng sự chân thành, trầm lặng và nét buồn sâu kín trong tâm hồn, Nguyên Hạ đã khiến "tôi" không thể ghét bỏ. Ngược lại, "tôi" còn cảm mến và chủ động kết bạn với Hạ. Tình bạn ấy được vun đắp bằng những chia sẻ nhỏ bé: từ việc trò chuyện, lắng nghe, cho đến hành động thân thiết là "tôi" tự tay cắt mái tóc dài buồn bã cho bạn. Thế nhưng, mái tóc ngắn hơn không làm nỗi buồn trong Hạ vơi đi. "Tôi" bắt đầu cảm nhận được rằng, ẩn sâu sau vẻ ngoài dịu dàng ấy là một nỗi đau khó nguôi ngoai, đó là nỗi đau mất mẹ.
Đỉnh điểm của câu chuyện là khi Nguyên Hạ hỏi: "Cậu có biết hạnh phúc là gì không?" Câu hỏi giản dị ấy đã khiến "tôi" thực sự sửng sốt. "Tôi" lần đầu tiên ý thức được rằng hạnh phúc không chỉ đơn giản là có gia đình, bạn bè, mà còn là biết trân trọng tình yêu thương, dù nhỏ bé, đang hiện hữu quanh mình. Qua chuyến đến nhà bạn nhân ngày giỗ mẹ, "tôi" càng thấu hiểu hơn những mất mát trong lòng Hạ. Hình ảnh người cha với khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt chỉ sáng lên khi con gái cười, và những bức tranh trầm buồn ông vẽ đã khắc sâu trong lòng người đọc nỗi cô đơn âm thầm nhưng thắm đượm yêu thương.
Nguyên Hạ, một cô bé từng chìm trong nỗi buồn, cuối cùng cũng nhận ra: "Hạnh phúc vẫn ở quanh mình." Dù mẹ đã mất, nhưng còn cha, còn những người bạn tốt luôn bên cạnh. Ý nghĩ ấy đã thôi thúc Hạ vươn lên, vượt qua nỗi đau để sống hạnh phúc, không chỉ cho bản thân mà còn cho những người yêu thương mình. Hình ảnh chiếc lá đỏ bay đến tay hai cô bé trong cơn gió biển, ánh lên dưới tia nắng, như một biểu tượng đẹp đẽ cho niềm tin vào hạnh phúc vừa nhen nhóm trong lòng.
Về nghệ thuật, truyện ngắn "Hạnh phúc" gây ấn tượng bởi lối kể chuyện nhẹ nhàng, trong trẻo nhưng giàu chiều sâu cảm xúc. Các chi tiết đời thường được sử dụng tinh tế để khắc họa diễn biến tâm lý nhân vật. Ngôn ngữ giản dị mà trữ tình, gợi lên sự đồng cảm và xúc động nơi người đọc. Đặc biệt, hình ảnh thiên nhiên, như mái tóc buồn, biển cả, gió thông, chiếc lá đỏ – đều mang ý nghĩa tượng trưng sâu sắc, góp phần làm nổi bật chủ đề.
Qua câu chuyện nhỏ bé ấy, Lê Thu Mai gửi đến chúng ta một thông điệp thấm thía: hạnh phúc không phải điều xa xôi mà hiện hữu ngay trong những tình cảm giản dị nhất, đó là tình bạn, tình gia đình, sự sẻ chia và lòng biết ơn cuộc sống. Quan trọng là ta biết mở lòng, biết yêu thương và trân trọng.
Truyện ngắn "Hạnh phúc" thực sự là một bài học ý nghĩa cho mỗi người, nhất là với tuổi trẻ hôm nay. Dù cuộc sống có khó khăn, mất mát, chỉ cần còn tình yêu thương quanh ta, hạnh phúc vẫn luôn ở lại, chờ ta cảm nhận và nắm lấy.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin