

TRUYỆN NGẮN : QUÀ MUỘN
(Tóm lược: Ba mẹ ly hôn, nhân vật tôi và em Thu phải sống mỗi người một nơi. Tôi luôn than trách mẹ vì nghĩ mẹ yêu em Thu hơn. Nhân vật tôi phải trải qua quá trình chung sống dài với người mẹ kế chỉ hơn 8 tuổi. Từ chỗ không tìm được điểm chung và không có sự yêu thương, chia sẻ cho người người mẹ kế, nhân vật tôi thay đổi cách đối xử khi đi để em bé đặt
tên là Bi, đứa em mà “tôi” thấy nó giống Thu - cô em gái ruột yếu ớt của tôi.) Tôi chưa bao giờ quan tâm đến em Thu Ba đã khiến tôi nhận ra điều này. Tôi âm bồng bé Bí, ru nó ngủ, may áo búp bê, mua đồ chơi cho nó. Tôi muốn làm thật nhiều cho bẻ để chuộc lại sự vô tâm đối với em Thu. Nhưng bé Bì là bẻ Bị, em Thu là em Thu và tôi
mỗi khi nhà mẹ. Tôi lục máy phong thư cũ, tìm địa chỉ của mẹ nhưng vô ích, con dầu ngoni phong bì với hai chữ Nha Trang lạnh ling chang nói được gì hơn. Nha Trang trở thành một
địa danh ám ảnh Giấy báo tôi thì đậu ở khoa Đại Học Y Thành phố Hồ Chí Minh gởi về nhà.
[]
Thật là bất ngờ, tôi gặp mẹ ngay ngày đầu tiên đến trường Đại học. Trong phút giây, tôi và mẹ đứng lặng nhìn nhau. Mẹ già đi nhiều tộc lầm đồm bạc – Sao mẹ đứng ở đây? Tôi ấp úng
hỏi một câu ngủ ngo Mẹ đợi con! - Giọng mẹ khàn khàn.
- Sao mẹ không viết thư cho con?
- Biết ba con lấy vợ nên mẹ thôi không gởi. Mẹ ngại ba nghĩ rằng mẹ quấy rầy hạnh phúc của
ba con - Mẹ ngại... ngại... Mẹ không nhớ đến con thì cỏ – Tôi dần dỗi, như ngày xưa mỗi lần mẹ mua quà cho em Thu
- Linh! – Mẹ dịu dùng gọi tên tôi - mẹ luôn hỏi thăm về con. Con có thấy là mẹ đang đứng đây không? Từ khi biết con đậu trường này, ngày nào mẹ cũng đến đây đợi.
Hai mẹ con mà phải đợi chừng đó năm tháng để gặp nhau ở một nơi xa lạ. Tôi gục đầu trên vai mẹ, bật khóc.
- Con về Nha Trang tim me.....me oll
- Hồi đó mẹ đưa em về Nha Trang với hy vọng khi hậu biển sẽ tốt hơn cho em con. Rồi nghe nói ở thành phố có nhiều bác sĩ giỏi nên mẹ đưa em về đây.
Em Thu....sao rồi mẹ? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Em con mất rồi! – Nước mắt mẹ rơi trên tóc tôi – Em con không ý thức được nguy hiểm
nên đút tay vào ổ điện.
Đột nhiên tôi thấy nhẹ nhôm, nỗi nhẹ nhôm tàn nhẫn, kỳ quặc và đau đớn. Mẹ nghẹn ngào:
– Chết có lúc là giải thoát phải không con?
Nỗi đau trong mắt mẹ khiến cổ tôi cứng lại.
Tôi có thêm một đứa em trai, vì mẹ đã có chồng. Chồng của mẹ là một bác sĩ khoa tâm thần.
[...]
Ông đưa mẹ và tôi ra mộ em Thu. Ngôi mộ xây theo một kiểu là lạ, ngồ ngộ. Những viên đá hoa đủ màu đắp quanh mộ như những món đồ chơi bày ra bừa bãi. - Với dăng mộ này, bác mong em của cháu có được tuổi thơ ở thế giới bên kia – Ông nói bằng một giọng ấm áp, ân cần
Tôi hình dung một cuộc sống có ông, mẹ, em Thu và đứa em tôi mới gặp. Thật khó mà hình dung được cuộc sống đó ra sao. Tuy nhiên, tôi hiểu ông rất yêu mẹ tôi. Vì yêu mẹ nên ông đã tặng cho em tôi tuổi thơ, dầu muộn màng. Cũng như tôi thân thiện với dì vì nhớ mẹ, và nựng nịu vỗ về bé Bi vì tình yêu muộn màng dành cho em Thu
Tôi chợt hiểu ra một điều cơ bản của cuộc sống. Những ai biết yêu thương sẽ sống đẹp hơn.
(Nguyên Hương, Trích Những truyện hay viết cho thiếu nhi, NXB Kim Đồng)
* Chủ thích: Nguyên Hương được bạn đọc biết đến từ năm 1995 khi chị đoạt giải nhất cuộc thi Văn học tuổi 20 với tập truyện ngắn "Quà muộn". Mười năm qua, chị lặng lẽ sáng tác nơi cao nguyên Buôn Ma Thuột, 14 tập truyện ngắn và truyện dài của chị được xuất bản đều đặn qua ngần ấy năm
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bảng tin