viết bài văn tả thầy giáo (cô giáo) mà em yêu quý(cô mình tên gấm) viết nó hay nó bay bổng nó dài nó trừu tượng mà chạm vào cảm xúc ng đọc nhé ạ
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài làm `:`
Trong suốt hành trình tuổi học trò, có những người thầy, người cô lặng lẽ gieo vào tâm hồn ta những hạt mầm tri thức, dạy ta biết yêu thương, biết ước mơ và biết trở thành người tử tế. Với em, người gieo hạt ấy chính là cô Gấm — cô giáo mà em yêu quý và trân trọng nhất.
Cái tên “Gấm” nghe đã gợi lên sự mềm mại, dịu dàng như một tấm lụa mỏng, nhẹ tênh vắt ngang bầu trời ký ức. Cô không phải là người quá cao lớn hay nổi bật giữa đám đông, nhưng mỗi khi cô bước vào lớp, không gian như chùng lại, nhường chỗ cho một thứ ánh sáng dịu dàng, ấm áp mà chỉ những ai từng được học cô mới cảm nhận được. Mái tóc dài, đen nhánh được cô buộc gọn phía sau, để lộ khuôn mặt trái xoan thanh tú với làn da trắng ngần. Đôi mắt cô — đôi mắt đen láy, sâu thẳm như chứa cả một khoảng trời nhân hậu và bao dung. Mỗi lần cô cười, ánh mắt ấy như cất giấu cả sự dịu dàng của mẹ, sự nghiêm khắc của một người thầy và sự bao dung của người bạn lớn.
Tiết học của cô là những khoảng thời gian mà em chẳng bao giờ muốn kết thúc. Giọng nói của cô trầm ấm, nhẹ nhàng mà đầy mê hoặc, có khi như một khúc nhạc dịu dàng buổi sớm, có lúc lại nghiêm nghị, sắc bén khi cần nhắc nhở, uốn nắn chúng em. Mỗi bài giảng của cô không chỉ là những con chữ khô cứng, mà còn là những câu chuyện đời thường, những bài học làm người, những điều giản dị mà sâu sắc khiến ai nghe cũng thấy lòng mình dịu lại. Cô không chỉ dạy em cách giải một bài toán, phân tích một đoạn văn, mà còn dạy em cách đối diện với thất bại, cách tin vào chính mình và cách làm người có tâm trong từng việc nhỏ.
Những ngày mưa, cô vẫn lặng lẽ đến lớp với chiếc áo mưa mỏng, mái tóc ướt đẫm nước, đôi tay lạnh run nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự ấm áp quen thuộc. Có hôm chúng em vô tâm nghịch ngợm, cô chẳng la mắng mà chỉ lặng lẽ nhìn, ánh mắt buồn man mác. Ánh mắt ấy như một tấm gương soi lại chính em, khiến em tự hối lỗi mà chẳng cần một lời trách phạt. Chính sự bao dung và dịu dàng ấy của cô đã khiến lớp chúng em, những đứa trẻ nghịch ngợm, bướng bỉnh ngày nào, dần biết thương cô, biết trân trọng từng lời cô dạy.
Thời gian trôi đi, những mái đầu xanh ngày ấy giờ cũng sắp lớn, có đứa xa quê, có đứa bận bịu giữa vòng xoay cuộc sống. Nhưng mỗi khi nhớ về những năm tháng học trò, hình ảnh cô Gấm vẫn vẹn nguyên trong ký ức em như thuở nào. Vẫn mái tóc dài, vẫn ánh mắt dịu dàng, và giọng nói trầm ấm ấy vang vọng như một lời nhắc nhở yêu thương, như một ngọn đèn nhỏ lặng lẽ soi sáng cho những đứa trẻ năm xưa bước tiếp trong hành trình trưởng thành.
Cô Gấm — với em, không chỉ là một cô giáo, mà còn là một phần ký ức trong trẻo, một người mẹ thứ hai, một người bạn lớn mà em sẽ mang theo suốt cả cuộc đời.
Hui dài nhe :D
$#thivanchu7707$
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bài làm
Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, em đã được học với nhiều thầy cô giáo khác nhau, mỗi người đều để lại trong em những kỷ niệm riêng. Nhưng có một người cô mà em luôn yêu quý và nhớ mãi, người đã gieo vào trái tim em những bài học không chỉ về con chữ mà còn về cách sống, cách làm người. Cô như một người mẹ hiền thứ hai trong cuộc đời em, luôn tận tụy, bao dung và dịu dàng. Người cô giáo ấy chính là cô Gấm – cô giáo chủ nhiệm lớp em năm nay.
Cô Gấm có vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc đen dài luôn được cô buộc gọn sau lưng. Mỗi lần cô bước vào lớp, tà áo dài thướt tha nhẹ bay theo từng bước chân khiến em luôn ngỡ như có một làn gió mát dịu vừa thoảng qua. Khuôn mặt cô tròn và phúc hậu, làn da trắng hồng và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ dịu dàng. Nụ cười của cô giống như một tia nắng ấm áp, làm tan biến mọi mệt mỏi và lo lắng trong em. Mỗi khi em buồn hay mắc lỗi, cô không quát mắng mà nhẹ nhàng an ủi, giúp em nhận ra lỗi sai và sửa chữa. Cô luôn biết cách khiến chúng em cảm thấy an toàn và được yêu thương.
Giọng nói của cô rất truyền cảm, lúc trầm ấm, lúc sôi nổi, khiến mỗi tiết học đều trở nên thú vị và lôi cuốn. Cô giảng bài rõ ràng, dễ hiểu, luôn đưa ra những ví dụ gần gũi với cuộc sống để chúng em dễ tiếp thu hơn. Những tiết học văn dưới mái trường nhỏ bỗng trở nên như những câu chuyện cổ tích, có khi nhẹ nhàng, có khi đầy cảm xúc, khiến em say mê nghe từng lời giảng. Còn những buổi học toán, nhờ cách giảng tận tình và chậm rãi của cô, những bài toán tưởng như khó khăn lại trở nên đơn giản và dễ nhớ.
Không những dạy chúng em học, cô còn dạy cách làm người. Cô thường nhắc: "Điểm số quan trọng, nhưng nhân cách còn quan trọng hơn." Mỗi lần chúng em phạm lỗi, cô không la mắng mà nhẹ nhàng nhắc nhở, khuyên bảo như một người mẹ hiền. Có lần em bị điểm kém, em buồn và xấu hổ, nhưng cô không trách mà chỉ xoa đầu em rồi nói: "Lần sau cố gắng hơn nhé, cô tin em làm được." Chính những lời động viên ấy đã tiếp thêm cho em thật nhiều sức mạnh.
Em yêu cô Gấm không chỉ vì cô là một cô giáo giỏi, mà còn vì cô luôn quan tâm, chăm sóc học sinh bằng cả trái tim. Vào những hôm trời mưa, cô đến lớp sớm lau sạch bục giảng và cửa sổ để lớp học khô ráo. Khi có bạn bị ốm, cô hỏi thăm, mua cháo và dặn cả lớp phải đoàn kết, yêu thương nhau như anh em một nhà.
Thời gian trôi qua, sau này em sẽ học với nhiều thầy cô khác, nhưng hình ảnh cô Gấm với ánh mắt dịu dàng và giọng nói ân cần sẽ mãi in sâu trong trái tim em. Em mong cô luôn mạnh khỏe và hạnh phúc, để tiếp tục dạy dỗ nhiều thế hệ học trò như em nên người.
cho 5 sao+ cảm ơn nhé
nếu có thể thì xin hay nhất nữa ạ
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin