

Phân tích 2 khổ thơ cuối trong bài thơ Có một miền quê của Vũ Tuấn:
Có một miền mà khi tôi đi xa
Luôn muốn về, những trưa hè yên ả
Bát chè xanh, thắm tình quê vất vả
Mẹ gánh cuộc đời, xộc xệch thời gian ...
Có một miền tôi chẳng thể nào quên
Quê nội thân thương như bàn tay chai sạn
Khóe mắt nồng cay, trong chiều chạng vạng
Ơi quê nhà ! Tôi gọi mãi trong tim....
cần gấp ạ
Có những miền đất đi qua rồi vẫn neo lại trong tâm hồn như một khúc ca dịu dàng của ký ức. Dù thời gian có xô nghiêng, dù cuộc sống có đưa ta đi xa bao nhiêu, thì trong sâu thẳm trái tim mỗi người vẫn luôn có một miền quê - nơi khởi nguồn của yêu thương, nơi lưu giữ những điều dung dị mà thiêng liêng nhất. Với nhà thơ Vũ Tuấn, miền quê ấy không chỉ là một không gian sống mà còn là nơi chất chứa biết bao kỷ niệm và cảm xúc nguyên sơ. Hai khổ thơ cuối trong bài “Có một miền quê” là tiếng gọi thầm từ trái tim của người con xa xứ, đầy da diết và lắng sâu gợi lên hình ảnh quê nhà vừa thân thuộc, vừa thiêng liêng đến nhói lòng:
''Có một miền mà khi tôi đi xa
.................
Ơi quê nhà ! Tôi gọi mãi trong tim....''
Khổ thơ thứ tư ngân vang như một lời tự sự đầy xúc động:
“Có một miền mà khi tôi đi xa
Luôn muốn về, những trưa hè yên ả
Bát chè xanh, thắm tình quê vất vả
Mẹ gánh cuộc đời, xộc xệch thời gian...”
Từng câu thơ là một lát cắt ký ức, nơi hình ảnh quê nhà hiện lên giản dị mà ấm áp: những buổi trưa hè yên ả, bát chè xanh mộc mạc... Nhưng ẩn sau đó là cả một trời tình quê. Hình ảnh mẹ “gánh cuộc đời” không chỉ nói đến sự nhọc nhằn của người phụ nữ tảo tần mà còn gợi ra bóng dáng của mẹ như gánh cả gia đình trên đôi vai, chắt chiu từng ngày tháng. Cụm từ “xộc xệch thời gian” đầy sáng tạo và gợi hình, như một ẩn dụ cho sự tàn phá âm thầm của thời gian lên dáng mẹ, lên tuổi tác và cả cuộc đời lam lũ nơi quê nghèo. Tất cả gói ghém trong một nỗi nhớ luôn thường trực – "luôn muốn về", như một lẽ tự nhiên của những người con xa quê.
Để rồi khổ thơ cuối cùng khép lại bằng tiếng gọi của trái tim:
“Có một miền tôi chẳng thể nào quên
Quê nội thân thương như bàn tay chai sạn
Khóe mắt nồng cay, trong chiều chạng vạng
Ơi quê nhà ! Tôi gọi mãi trong tim....”
Nỗi nhớ quê không chỉ còn là cảm xúc, mà đã trở thành một phần máu thịt, một nỗi niềm khắc khoải không nguôi. Hình ảnh quê nội được ví như “bàn tay chai sạn” hình ảnh gợi nhiều tầng nghĩa: sự hy sinh, lam lũ, gần gũi và cũng thiêng liêng đến nghẹn ngào. Câu thơ “Khóe mắt nồng cay, trong chiều chạng vạng” mở ra khung cảnh buổi chiều nhòa bóng, như một thời điểm giao thoa giữa thực tại và ký ức, nơi những giọt nước mắt chực rơi vì nhớ thương. Lời gọi “Ơi quê nhà!” vang lên như một tiếng vọng tha thiết từ đáy lòng, đầy da diết gợi nhắc đến sự gắn bó máu thịt giữa con người với nơi chôn nhau cắt rốn.
Về mặt nghệ thuật, hai khổ thơ cuối của bài thơ thể hiện phong cách trữ tình sâu lắng và ngôn ngữ tinh tế của Vũ Tuấn. Hình ảnh thơ gần gũi mà giàu sức gợi, lời thơ mộc mạc nhưng chứa đựng cảm xúc chân thành. Các phép tu từ như ẩn dụ, hoán dụ được sử dụng khéo léo đã góp phần nhân hoá hình ảnh quê hương, biến miền quê thành một sinh thể gắn bó máu thịt với người con xa xứ. Nhịp thơ nhẹ nhàng, lắng đọng càng làm nổi bật âm hưởng thiết tha và những nốt ngân đầy xúc cảm trong trái tim người đọc.
Từ những vần thơ dung dị mà tha thiết, Vũ Tuấn đã khơi dậy trong lòng người đọc tình yêu quê hương sâu nặng. Hai khổ thơ cuối không chỉ là lời nhắn nhủ của riêng tác giả, mà còn là tiếng lòng của biết bao người con xa quê, luôn đau đáu một nỗi nhớ quay về. Quê hương - nơi bắt đầu của những ước mơ và ký ức, sẽ mãi là miền nhớ không phai trong hành trình làm người.
Bảng tin