Câu 6 vt đoạn văn 7-10 dòng nhé mn
Tóm tắt phần lược bỏ: Vào một chiều hè, “tôi” và bé Vin rủ nhau bẫy cò để bắt cò về chơi. “Tôi” đã làm một cái bẫy đặt ở cánh đồng. Khi chúng tôi định tháo bẫy vì không bắt được con cò nào thì có hai mẹ con nhà Cò Bợ sà xuống. Cò Bợ con đã lao về phía con cá mồi trong bẫy).
(…) Chiếc cần tre bật nhẹ cùng tiếng reo của tôi và bé Vin :
Sập bẫy rồi!
Tôi nắm tay bé Vin chạy thục mạng về phía con vật đang vỗ cánh bành bạch. Cả đàn cò trắng bay vùng lên, kêu náo loạn. Cò Bợ mẹ bay thấp hơn, đau đớn gào to: “Cứu con tôi với! …”. Trong khi đó Cò Bợ con bị sợi cước thít vào cổ giẫy giụa tuyệt vọng. Thấy chúng tôi, nó vùng bay lên và ngay lập tức lại rơi bịch xuống, toàn thân bê bết bùn. Nhìn cảnh đó, bé Vin bỗng tái mặt, đầu gối díu và nhau. Tôi đành vào tháo bẫy một mình. Tiếng con cò mẹ càng gào thảm thiết. Cò Bợ con chừng đã mệt, hai cánh áp xuống đất, mắt lóe lên như hai giọt nước, sợ run cầm cập. Đến lượt chân tôi khuỵu xuống. Tôi thấy rõ tiếng van xin của Bợ con: “Tôi van cậu! Cậu cũng là trẻ con, cũng có lúc dại dột. Tôi xin cậu”. Chắc nó đang nghĩ đến mẹ nó. Đêm nay mẹ nó sẽ khóc hết nước mắt. Rồi chỉ vài hôm nữa thế nào cũng thấy xác một con Cò Bợ mẹ chết ủ rũ vì mất con. Tôi không kịp nghĩ gì cả, ngồi thụp xuống, gỡ nút thong lọng rồi ôm con vật tung bổng lên trời. Thoạt đầu Bợ con loạng quạng bay như diều đứt dây. Lát sau nó lấy lại được tư thế và hai mẹ con nó dìu nhau bay về phía làng.
Cả tôi và bé Vin đều ngửa cổ nhìn theo cho đến khi đàn cò chỉ còn lại như những chấm đen in lên hoàng hôn đỏ rực.
Bé Vin, mặt vẫn tái mét, im lặng bước theo tôi. Bỗng nó ngồi thụp xuống, khóc òa lên. Tôi phải dỗ nó:
Vin giận anh à?
Nó nói trong tiếng nức nở:
Con cò…sẽ gẫy cổ mất…Thế nào mẹ nó cũng đánh nó vì tội dại dột…Hấc! Hấc…
Tôi phải cam đoan với bé Vin con cò chỉ hơi đau, nó mới chịu nín. Nó bám tay áo tôi, vừa đi vừa quệt nước mắt.
Từ hôm sau, cứ chiều đến chúng tôi tìm một bãi cỏ nằm chờ từng đàn chim trở về. Thỉnh thoảng bé Vin lại đứng ngẩn người, lo lắng nhìn hút theo một con chim lạc bầy, vừa chấp chới bay vừa kêu thảm thiết.
(Trích truyện ngắn “Bẫy cò”, Tạ Duy Anh, Báo Văn học & Tuổi trẻ, số tháng 5 (382+383) năm 2017, NXB Giáo dục Việt Nam- Bộ Giáo dục & Đào tạo, trang 87,88,89)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Hành động cuối cùng của "tôi" khi gỡ chiếc thòng lọng và tung Cò Bợ con lên trời là một khoảnh khắc đầy nhân văn và thức tỉnh. Ban đầu, "tôi" và bé Vin chỉ nghĩ đến trò chơi, đến niềm vui sở hữu một chú cò non. Nhưng khi chứng kiến sự hoảng loạn, tiếng kêu cứu thảm thiết của cò mẹ và nỗi sợ hãi tột cùng trong đôi mắt Cò Bợ con, lương tâm của "tôi" đã trỗi dậy mạnh mẽ. Hình ảnh con vật giẫy giụa tuyệt vọng, lời van xin tưởng tượng đầy ám ảnh "Tôi van cậu! Cậu cũng là trẻ con..." đã chạm đến trái tim non nớt của "tôi". Quyết định buông tha, dù có thể muộn màng, đã cho thấy sự hối hận sâu sắc và lòng trắc ẩn đáng quý ở một đứa trẻ. Hành động ấy không chỉ giải thoát cho Cò Bợ con mà còn giải tỏa gánh nặng lương tâm cho chính "tôi", khép lại một trò chơi dại dột bằng một bài học sâu sắc về sự sống và tình mẫu tử thiêng liêng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
0
3
0
đây là c1 vt hay c6 v bn oi :>
361
3701
127
câu 6 bạn ạ